Âm Phủ Thần Thám

Chương 208: Chú rể cương thi

Chương 208: Chú rể cương thi


Tôi quay đầu lại, trông thấy một đám người vây quanh xe hoa, đứng bên cạnh cô dâu chú rể đang hoảng sợ, lập tức nói: "Tới xem sao?"
Băng Tâm nói: "Chẳng phải vừa nói sẽ không bao giờ trở lại thôn này ư?"
Tôi đáp: "Cũng không thể vờ như mắt mù."
Nàng cười: "Vừa thấy người chết cái là lại hưng phấn đúng không?"
Chúng tôi chen vào đám đông, tôi thấy chiếc xe hoa đi đầu mở cửa, từ ghế lái ngã ra một người đàn ông, mặt tái nhợt, mắt trợn trắng, hai tay duỗi cứng đơ về phía trước duy trì động tác cầm lái. Chuyện bất ngờ hơn nữa là trên người hắn lại mặc một bộ đại lễ màu đỏ của chú rể.
Người xung quanh bàn tán xôn xao: "Xui xẻo quá."
"Hình như đây không phải người thôn ta, sao lại ngồi trong xe hoa, chẳng lẽ là cương thi trong mộ bò ra?"
"Phei, năm mới đừng nói mấy câu xúi quẩy."
Một ông lão đứng ra, trên ngực cài một đóa hoa hồng, dưới có chữ "nhạc phụ" phất tay một cái: "Mấy người tới đây, khiêng thứ xui xẻo này đi!"
Tôi la lên: "Chờ đã, hiện trường án mạng không được tùy tiện đi chuyển."
Lão đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới nói: "Ngươi là ai? Ta nhớ là đây có mời ngươi?"
Tôi giơ giấy chứng nhận ra, mọi người đều kinh ngạc: "Thì ra là cảnh sát a!" Cái mảnh giấy này cũng thật là có sức dọa người.
Lão đầu lập tức thay đổi thái độ: "Đồng chí cảnh sát, ngươi cũng thấy đấy, người này không phải người trong thôn, ta cũng không quen biết hắn. Chẳng biết kẻ nào thất đức như vậy, nhét thi thể vào trong xe hoa, không có bất kỳ liên quan nào tới nhà ta cả."
Tôi gật đầu: "Điều này ta hiểu, mọi người cứ lui xuống đã, ta xem qua thi thể, lát nữa sẽ gọi công an huyện tới xử lý hiện trường."
Lão đầu xoay người nói với đám đông: "Xin lỗi các vị, xem ra lễ cưới hôm nay không hoàn thành được rồi, hôm khác mời mọi người tới nhà ta. Đại chất tử, ngươi qua đây, mau đi báo với nhà hàng là hoãn tiệc cưới lại."
Chú rể với cô dâu đi về trước, đám đông lại chẳng chịu giải tán, cứ đứng tại chỗ xem náo nhiệt, tôi đoán trước khi cảnh sát tới thì có đuổi cũng không đi.
Tôi bảo Băng Tâm gọi cho cảnh sát, mình thì ngồi xổm kiểm tra thi thể. Xương khớp nạn nhân đã cứng ngắc, nhưng không phải do thi cương mà hình như là bị cóng lạnh.
Trên da nạn nhân có mấy chỗ mẩn đỏ, vùng cổ và cổ tay cũng có vết tích, tôi sợ nạn nhân có bệnh truyền nhiễm, liền mượn một tấm vải đỏ phủ lên ngực thi thể rồi nghe thính cốt.
Thời điểm chết sơ sơ là khoảng 10 tiếng trước, cũng chính là đêm hôm qua. Thi thể mặc lễ phục chú rể, bên dưới không lót gì, chất liệu chiếc áo dài tương đối mỏng, độ cứng của khớp xương là hình thành tự nhiên.
Quanh đây có rất nhiều người hiếu kỳ, tôi không thể cắt bỏ quần áo, chỉ dùng tay sờ khắp trên dưới thi thể, không phát hiện bất kỳ vết thương nào.
Băng Tâm hỏi tôi: "Tống Dương ca ca, hay hắn bị chết ngạt CO2?"
Tôi lắc đầu: "Không quá giống."
Nàng nói: "Có cần muội về nhà lấy dụng cụ cho huynh không?"
Tôi đáp: "Khỏi cần, mấy dặm đường núi để muội đi một mình không an tâm."
Băng Tâm cười: "Huynh cũng biết thương tiếc muội cơ à?"
Không bảo nàng về lấy dụng cụ cũng có chút ích kỷ bản thân, ở đây chẳng quen biết ai, thôn dân cứ bàn tán xôn xao, có người quen bên cạnh cũng đỡ phần nào.
Tôi đứng lên hỏi: "Xe này là của ai?"
Một trung niên thật thà đứng ra, khách khí nói: "Đồng chí cảnh sát, xe là ta cho đại bá mượn, chuyện này không liên quan tới ta, hôm qua ta đậu xe ở đây, uống rượu với bạn bè. Vốn xe này là định hôm nay chở cô dâu chú rể, ai ngờ vừa mở cửa thì phát hiện cái xác, tưởng kẻ nào say xỉn, ngày vui cũng không tiện nóng giận, ta liền lấy tay lay hắn dậy. Không ngờ hắn lại trực tiếp ngã xuống, khiến ta vô cùng sợ hãi."
Quan sát biểu hiện của hắn, thấy không có nói láo, xe này dán lớp ngăn tia tử ngoại, nhìn từ ngoài vào không thấy rõ bên trong, cho nên thi thể để từ đêm qua không ai phát hiện.
Chợt đám người nhao nhao, tự đồng nhường ra một đường, có tiếng la: "Lục đội trưởng tới, mọi người tránh ra một chút!"
Một tên lùn mập dẫn theo mấy cảnh sát tới, đồng phục mới tinh, tôi nhận ra hắn là Lục đội trưởng công an huyện, nhưng trong huyện có mấy ngàn nhân khẩu, hắn chắc không biết tôi.
Huyện này mấy chục năm chưa xảy ra án hình sự, cái danh hình cảnh, ngoại trừ việc tuần tra thù chẳng có nhiệm vụ gì. Ba năm trước ông tôi chết có thể coi là một vụ, nhưng lại do Tôn Lão Hổ trực tiếp xử lý.
Cảnh sát Lục tới trước mặt tôi, nhíu mày hỏi: "Là các ngươi báo án?"
"Phải!" Tôi đáp.
Phụ thân của cô dâu nói: "Lục cảnh quan, hôm nay con gái ta kết hôn, không ngờ xảy ra chuyện này, may nhờ có vị cảnh sát kia kịp thời xuất hiện, bằng không đã loạn rồi."
Lục cảnh quan hỏi tôi: "Ngươi là cảnh sát? Trông không giống, đưa giấy chứng nhận cho ta xem?"
Tên họ Lục này nói chuyện chẳng chút khách khí, xem ra cũng không phải đèn cạn dầu, tôi đưa giấy chứng nhận cho hắn. Hắn mở ra, dùng giọng điệu nghi ngờ nói: "Cố vấn đặc biệt hình cảnh? Ta làm cảnh sát nhiều năm như vậy chưa từng nghe qua chức danh này, giấy này là giả. Ngươi biết giả mạo cảnh sát có tội gì không?"
Mọi người vừa nghe, lập tức lại xôn xao lên: "Làm nửa ngày, thì ra lại là một cảnh sát giả."
"Đầu năm mà chuyện gì cũng có, còn có kẻ dám giả mạo cảnh sát."
Tôi nhàn nhạt nói: "Ngươi có thể gọi điện lên thị cục để hỏi."
Họ Lục vênh váo vung tay lên: "Hỏi cái gì mà hỏi, cút mau, gây trở ngại phá án, cẩn thận ta bắt ngươi về trụ sở đấy."
Càng địa phương nhỏ, đám quan tép riu càng hống hách, tôi coi như là mở rộng tầm mắt. Nhưng vụ án này xảy ra trong địa bàn của hắn, quả thật tôi chẳng có quyền gì, đành nói với Băng Tân: "Chúng ta rút lui thôi."
Băng Tâm trợn hai mắt nói: "Tống Dương ca ca, sao huynh dễ dãi như vậy, đuổi đi liền đi à?"
Tôi thấp giọng nói: "Muội yên tâm đi, vụ án này hắn không phá được đâu, cuối cùng thị cục vẫn phải tiếp nhận thôi."
Băng Tâm chống nạnh nói: "Vậy cũng không được, muội không thể trơ mắ đứng nhìn huynh bị mất thể diện trước mặt mọi người."
Nàng lôi điện thoại ra gọi, không cần suy nghĩ cũng biết là gọi cho ai, nói vài câu sau đó đưa cho Lục cảnh sát, nói: "Này, tìm ngươi."
Lục cảnh sát tò mò nhận lấy điện thoại, nói: "Ai?...Ngươi là cục trưởng? Ha ha đừng làm trò cười, nếu như ngươi là cục trưởng thì ta là giám đốc công an tỉnh đây!"
Tôi rõ ràng còn nghe thấy Tôn Lão Hổ chửi một câu trong điện thoại: "Con bà nó!!!"
Lục đội trưởng cúo điện thoại, trả cho Băng Tân, nói: "Cũng lớn gan thật, tùy tiện lấy một người giả làm cục trưởng, nhân lúc ta còn chưa còng đầu các ngươi lại thù mau cút!"
Gáy tôi bốc một luồng khói đen, có câu kẻ không biết thì không sợ, mặc dù Tôn Lão Hổ trên danh nghĩa là thượng cấp của hắn, nhưng không gặp bao giờ thì chẳng biết.
Băng Tâm không thay đổi sắc mặt, nói: "Một, hai, ba..."
Lục cảnh quan hỏi: "Này, ngươi đang đếm gì đấy?"
Băng Tâm khẽ cười khẩy: "Ta đếm đến 15, điện thoại của ngươi sẽ đổ chuông, tin không?"
Lục cảnh quan đầu óc mơ hồ, nói: "Đừng có ở đây giả ngây giả dại, mau cút đi."
"Mười, mười một, mười hai..."
Băng Tâm vừa đếm tới 13, điện thoại của họ Lục đột nhiên reo lên, hắn nhìn số gọi tới, thái độ thay đổi hẳn, đưa điện thoại lên tai cung kính nói: "Lãnh đạo tìm tôi có việc gì? Ông nói sao...tôi nào có biết ông ta là cục trưởng thật...biết rồi biết rồi, tôi biết lỗi, về sẽ lập tức viết bản kiểm điểm."
Cúp điện thoại, ánh mắt Lục cảnh quan đầy kính sợ nhìn chúng tôi, Băng Tâm cười nói: "Cái này gọi là 'huyền quan bất như hiện quản' (quan lớn thì không cần ra mặt).


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất