Chương 225: Ăn cơm trên xác chết
Hồi còn học nghề với ông nội, có lần ông bắt tôi bịt mắt, sắp xếp một đống xương người hỗn loạn về hình dạng ban đầu. Cho nên tôi rất am hiểu về cấu trúc xương người, rất nhanh đã chắp vá được nửa thân hình.
Mỗi lần xử lý, tôi đều phải cẩn thận quan sát, mỗi lần cẩn thận quan sát, kết luận trong lòng tôi lại tiến thêm một bước. Nhưng hiện giờ không được thấy toàn thân xác chết, chưa thể đưa ra bất kỳ khẳng định nào, chỉ có thể chờ kết quả xét nghiệm của Băng Tâm.
Chúng tôi tất bật tới tận tối, có một người bán hàng rong chạy xe máy điện đi qua, Tiểu Đào bảo mấy cảnh sát ra mua đồ ăn. Sau đó mỗi người được một phần cơm tôm hùm nóng hổi, ai cũng cảm ơn rối rít.
Tiểu Đào đưa hộp cơm cho tôi, tôi tháo găng tay nói: "Ăn cơm trên đống xác, thật là độc đáo."
Tiểu Đào hỏi: "Sao anh không ra xe ăn?"
Tôi lắc đầu: "Khỏi cần, tôi phải tranh thủ thời gian sắp xếp mấy mảnh."
Tôi vừa ăn vừa nghiên cứu cái xác, lúc này một cảnh sát tới, trên tay là một vật bị cháy đen, nói là phát hiện trong đống đổ nát.
Tôi nhìn qua một chút, là một cái camera có gắn dây cáp usb đã bị đốt cháy khét lẹt, một người đàn ông trung niên góa vợ, chẳng mấy ai lại lắp camera loại này ở nhà riêng. Tôi cảm thấy nó có liên quan tới vụ án, Tiểu Đào hỏi: "Liệu Lão Yêu có tìm ra được manh mối gì không?"
Tôi bỏ hộp cơm xuống nói: "Hỏi thử xem."
Bấm điện thoại gọi cho Lão Yêu, vừa bắt máy hắn đã hỏi han sức khỏe nhiệt tình tôi đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi hắn có thạo việc camera an ninh không. Hình như Lão Yêu cũng đang ăn cơm, vừa nhai vừa nói: "Ta chưa bao giờ mua camera, trước giờ chỉ hack vào máy tính người khác, dùng chính camera của họ chụp lén, có biết tại sao ta có ảnh khỏa thân của ngươi không?"
Gáy tôi bốc khói đen, thì ra trong lúc tắm, tôi quên không tắt máy tính, bị hắn hack vào. Tôi nói: "E hèm, nói chuyện chính, cái này ngươi có tra được không?"
Hắn đáp: "Để ta thử xem, đã có camera ắt phải có dữ liệu truyền ra ngoài mới truy tìm được, hỏi địa chỉ IP ở đó cho ta."
Tôi nhờ một cảnh sát tới phòng bảo an hỏi địa chỉ IP, sau đó nói cho Lão Yêu, hắn ok một tiếng rồi treo máy. Lần này Lão Yêu lại không nhắc gì tới thù lao, có vẻ là lạ, tôi đoán kiểu gì sau đó hắn cũng sẽ tìm tôi.
Lúc này Băng Tâm từ trên xe đi xuống, mặc áo blouse trắng trông như bà cụ non, người đầy mùi thuốc hóa học. Nàng đưa kết quả xét nghiệm cho tôi, nói: "Tống Dương ca ca, hàm lượng carboxy hemoglobin bình thường, nạn nhân không phải là bị thiêu chết."
Tiểu Đào kinh ngạc: "Không phải bị thiêu chết?"
Tôi thở phào, xem ra kết luận của mình là đúng, nói: "Cái này có hơi khác, nạn nhân bị bỏng mà chết, thuật ngữ y học gọi là bỏng tiếp xúc."
Trời đã tối, đám cảnh sát bật đèn pha lên, tôi cẩn thận tách một mảnh xác ra, lột nhẹ phần da phía trên cho mọi người nhìn. Da thịt nạn nhân mất nước nghiêm trọng, màu trắng bệch, trông như da cừu, phía trên kết tủa một lớp mỡ, máu đọng phía dưới có màu hồng, đây là bị vật có nhiệt độ cao làm bỏng.
Những dấu hiệu này có thể tương đồng với cơ thể bị thiêu cháy, bởi trong đám cháy, một số vật có nhiệt độ cao sẽ rơi vào người. Ví dụ như bị cả bức tường đổ đè lên người chẳng hạn, thông qua kết quả xét nghiệm của Băng Tâm đã loại bỏ khả năng nạn nhân bị chết cháy.
Hơn nữa từ những đặc điểm này cho thấy thứ làm bỏng nạn nhân là kim loại, thứ đầu tiên tôi nghĩ tới là một tấm sắt lớn, có lẽ hung thủ cố ý hành hạ nạn nhân, nung nóng một tấm sắt rồi ném nạn nhân lên. Nhưng say này tôi lại phát hiện gần như toàn bộ mặt ngoài của các mảnh xác đều bị bỏng, điều này tấm sắt không làm được, bởi sẽ có những góc không thể tiếp xúc với bề mặt.
Như vậy có thể kết luận, nạn nhân bị bọc bởi một vật kim loại có nhiệt độ cao, vật này tương tự với hình dáng cơ thể người, sẽ là cái gì được?
Nghe tôi kết luận, Tiểu Đào đấy kinh sợ: "Giết người kiểu này quá tàn nhẫn, tuyệt đối đây không phải là một vụ án phổ thông."
Băng Tâm nói: "Liệu có khả năng, nạn nhân lúc đó không thể cử động, hung thủ dùng tấm sắt nung hoặc bàn là, làm bỏng từng phần nhỏ trên cơ thể?"
Tôi lắc đầu: "Khả năng này gần như là con số 0, nạn nhân sao lại không thể cử động? Chỉ có ba cách khiến nạn nhân không thể cử động là thuốc mê, trói, hoặc trọng thương hôn mê, ta vừa kiểm tra trên thi thể không có dấu vết trói hay thương tích, ít nhất là trên mấy mảnh xác đã tìm thấy."
Tôn Băng Tâm nói: "Để muội xét nghiệm xem có thuốc mê không."
Nàng đang định đi, tôi liền gọi lại: "Không có khả năng đó đâu, thuốc mê nào mà mạnh tới mức đốt bỏng toàn thân vẫn không tỉnh? Nếu trong khi phẫu thuật, bác sĩ tiêm một lượng thuốc mê lớn như vậy, bệnh nhân sẽ chết ngay. Còn nữa, nếu như muội nói, dùng tấm sắt hoặc bàn là làm bỏng từng phần, do sức nóng không đều, sẽ lưu lại trên da những vết hằn, nhưng trên mất mảnh xác này lại bị bỏng rất đều, chỉ có một chỗ nghiêm trọng nhất là lòng bàn chân."
Băng Tâm giơ ngón tay cái: "Tống đại thần thám, huynh cứ nói luôn kết luận của mình đi."
Cái kết luận này chính tôi cũng cảm thấy khó tưởng tượng nổi, nhưng từ các dấu hiêu, chỉ có duy nhất một khả năng: "Đó là nạn nhân mặc một bộ quần áo giáp cực nóng, bị bỏng mà chết."
Lời vừa nói ra, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, sững sờ cả chục giây, mãi Tiểu Đào mới mở miệng: "Đây là có thâm thù đại hận gì?"
Tôi không trả lời câu hỏi, sự việc còn chưa rõ ràng, tôi không muốn đưa ra quyết định hấp tấp.
80% cái xác đã được tìm ra, phần còn lại không thấy đâu, giờ đã là 21h, tôi nói: "Không còn sớm nữa, tôi nghĩ phần thi thể còn lại nằm bên dưới đống đổ nát, tạm thời dừng tìm kiếm đi."
Tiểu Đào gật đầu: "Được, to bảo bọn họ về nghỉ ngơi trước, sáng mai xin lập án."
Băng Tâm hỏi tôi: "Tống Dương ca ca, phải làm thế nào để chắc chắn danh tính nạn nhân, huynh có cao chiêu gì không?"
Nạn nhân hoàn toàn bị biến dạng, xương sọ là điểm mấu chốt cũng không tìm thấy, nhà cũng đã cháy rụi, tôi nói: "Mang ADN của nạn nhân so sánh với ngườu gần nhất, là cha mẹ, nếu như trùng khớp, và nạn nhân không có anh chị em song sinh, thì 99% có thể xác định."
Băng Tâm nói: "Rất có lý."
Tiểu Đào bảo người thu dọn hiện trường một chút, sau đó giải tán, nàng nhờ một xe cảnh sát đưa tôi với Băng Tâm về trường. Băng Tâm dạo này không có giờ học, nàng đã chuyển về nhà, trên đường đi tôi hỏi: "Cha muội chưa về à?"
Nàng đáp: "Không biết là có chuyện gì quan trọng mà tới giờ chưa về."
Tôi cười: "Vậy chẳng phải thời gian này muội được tự do, không ai quản ư?"
Nàng mân mê cái miệng nhỏ nhắn: "Có mặt cha hay không có cũng như nhau, chưa phải là nhà riêng của muội. Phải rồi, huynh có muốn tới nhà muội chơi không?"
Tôi bảo ngày mai còn phải lên lớp, nói ra cũng xấu hổ, sau khi hết năm 4, vẫn còn thiếu điểm, tư chất học hành cặn bã bị bộc lộ hoàn toàn.
Sắp tới nhà Tôn Hổ, Băng Tâm kéo tay tôi nũng nịu: "Tống Dương ca ca, có phải huynh quên chuyện quan trọng gì không?"
Bị nàng nhắc tôi mới nhớ, hôm nay là sinh nhật nàng, tôi lấy món quà đã chuẩn bị sẵn trong túi xách, đưa cho nàng: "Sinh nhật vui vẻ!"
Băng Tâm tít mắt cười: "Cảm ơn Tống Dương ca ca!"