Chương 226: Hình phạt tàn khốc
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Đào gửi tin nhắn gọi tôi tới cục để thảo luận vụ án. Tôi với Đại Lý lên lớp điểm danh, sau đó nhân lúc giảng viên quay lên bảng, cả hai chuồn ra cửa sau.
Vừa ra tới cổng trường, đã thấy Lão Yêu đang đứng đó, giống như chờ ai, điều này quả thực hiếm có, một nam trạch như hắn mà cũng ra ngoài.
Tôi hỏi: "Lão Yêu, ngươi chờ ai vậy?"
Trông thấy tôi, mắt hắn sáng lên, ngón tay tạo hình hoa lan chỉ bước tới: "Tiểu Tống Tống, đương nhiên là ta đang chờ ngươi rồi."
Tôi nhất thời toát mồ hôi lạnh, trước mặt đám đông mà hắn chẳng kiêng dè gì cả. Né tránh ma trảo của hắn, tôi nói: "Thứ hôm qua ta nhờ ngươi điều tra, có tìm được gì không?"
Hắn nói: "Ta chờ ngươi cũng vì chuyện này, chẳng tìm ra được cái gì cả, ta nghĩ vấn đề nằm ở phần cứng. Ta vừa tới phòng tìm ngươi, bạn cùng phòng nói ngươi ra ngoài, cho nên chờ để cùng tới cục cảnh sát một chuyến."
Vương Đại Lý ngạc nhiên: "Ngươi rủ chúng ta tới cục cảnh sát?"
Lão Yêu khinh thường liếc Đại Lý: "Ta chính là cố vấn kỹ thuật quan trọng, sao không thể tới?"
Vương Đại Lý đầy kinh ngạc, hỏi tôi Lão Yêu trở thành cố vấn kỹ thuật từ bao giờ, tôi nói hắn được Tiểu Đào thu nạp vào tổ chức, mặt Đại Lý đầy bi thương.
Lão Yêu nói: "Chắc các ngươi chưa ăn sáng hả, ta cũng chưa ăn, đi, ra ngoài tiệm bánh bao, nhanh lên." Nói xong vỗ mông tôi một cái, tôi nghĩ bụng tên này thật quá dâm tà.
Ăn xong, chúng tôi tới cục, Lão Yêu vừa trông thấy Tiểu Đào liền nhiệt tình chào hỏi, khen da dẻ nàng càng ngày mịn màng, gần đây dùng cái gì dưỡng da? Sau đó vừa sờ sờ mó mó, vừa ôm ôm ấp ấp Tiểu Đào khiến chúng tôi ghen tỵ, đây là đặc quyền chỉ gay mới có được.
Tiểu Đào châm chọc: "Đúng là khách quý, ngươi cũng tới họp sao?"
Lão Yêu kinh ngạc: "Họp? Có soái ca không? Ta chỉ muốn tới xem thứ các ngươi tìm được ở hiện trường thôi, ta không tin có người thắng được mình trên phương diện kỹ thuật, có thể vấn đề nằm ở phần cứng."
Thì ra Lão Yêu không tìm ra được cái gì, lòng tự ái bị đụng chạm, hôm nay mới đích thân tới.
Hôm qua có mấy thứ lẻ tẻ nhặt được ở hiện trường, chúng tôi dẫn Lão Yêu tới phòng tang chứng kiểm tra, hắn định tự tay lấy vật chứng, tôi cản lại: "Này này, đeo găng tay vào."
Lão Yêu ẩn ý nói: "Ta không thích mang đồ bảo hộ, nhưng thôi, là giữ cho ngươi."
Mồ hôi tôi đổ như thác, Tiểu Đào bên cạnh thì vô lương tâm cười đểu.
Lão Yêu tìm hồi lâu, nhặt ra một sợi cáp, nói: "Xem này, ta đã nói rồi mà."
Đây chẳng phải cáp USB hôm qua nhặt được ư, tôi hỏi hắn dây cáp này thì sao? Lão Yêu không nói gì, lại tìm tiếp, vừa tìm vừa hỏi chúng tôi có thấy thứ gì hình cục gạch không. Tiểu Đào suy nghĩ một chút, nói: "Trên danh sách vật chứng không có, khả năng vẫn ở hiện trường."
Lão Yêu nhướn mày: "Bây giờ tới đó xem đi."
Tôi khoát tay: "Chưa đến hiện trường vội, ngươi nói suy đoán của mình trước đi."
Thì ra Lão Yêu đoán ở hiện trường có một bộ chuyển đổi tín hiệu video, cáp này không phải cáp usb thông thường, hình như là cáp cắm vào đầu chuyển đổi tín hiệu. Hắn dùng tay ra hiệu, cái đầu chuyển kia lớn thế nào, hình dáng ra sao, dùng để chuyển đổi tín hiệu hình ảnh và âm thanh thành dữ liệu số. Thứ này có thể được kết nối với internet thông qua Bluetooth ở khoảng cách ngắn, Lão Yêu nghi ngờ là lúc vụ án phát sinh, hung thủ đã mang toàn bộ hình ảnh thu được đi mất.
Bộ chuyển đổi tín hiệu chắc vẫn còn trong đống đổ nát, nếu như có thể tìm thấy mà nó chưa bị hư hại nghiêm trọng, thì sẽ là một chứng cứ vô cùng quan trọng, có thể hung thủ đã xuất hiện trên video.
Tiểu Đào nói: "Ở đây chúng ta còn có việc, làm phiền ngươi tự tới hiện trường đi."
Lão Yêu cười hắc hắc không ngừng: "Ta đi một mình?"
Tiểu Đào hiểu rõ tên này, lập tức nói: "Ta phái một cảnh sát đẹp trai theo người cùng làm nhiệm vụ, nếu cần phải chi tiêu gì cứ mang hóa đơn về ta thanh toán."
Lão Yêu híp cả mắt: "Thật may có Tiểu Đào tỷ tỷ hiểu ta, lát nữa gặp lại nhé Tiểu Tống Tống."
Lão Yêu chân sáo nhảy đi, Vương Đại Lý nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ không biết tên này rất gian xảo à, nhất định hắn sẽ chạy đi dạo phố, mang một đống hóa đơn thanh toán về đấy."
Tiểu Đào cười lạnh: "Hắn cứ thử xem."
Quả nhiên Lão Yêu đúng như lời Đại Lý nói, trên đường tới hiện trường tiện ghé mua cái túi xách hơn ngàn tệ, ưỡn mặt quay về thanh toán. Nhưng Tiểu Đào nói là 'cần phải chi tiêu', tức là chỉ cho hắn tiền ăn, đúng như câu nói ma cao một thước, đạo cao một trượng.
Hoàng Tiểu Đào nhìn đồng hồ, nói: "Còn một tiếng nữa mới họp, có muốn ra ngoài ăn sáng không?"
Tôi đáp: "Ăn rồi, sao cô hẹn giờ họp trễ thế?"
Tiểu Đào thở dài: "Bởi tôi có cảm giác lần này sẽ là vụ án lớn, để mọi người ngủ ngon giấc, sau đó chỉ sợ thời gian ngủ cũng không có."
Những chi tiết nhỏ nhặt này cho tôi một cảm giác Tiểu Đào là người rất chu đáo. Tôi nói muốn làm một số thí nghiệm nhỏ, nàng gật đầu: "Được, tôi đi làm việc khác."
Tôi với Đại Lý tới phòng thí nghiệm pháp y, thấy Băng Tâm cũng đang ở đó, nàng đang bận việc, tôi hỏi nàng xét nghiệm cái gì, Băng Tâm đáp: "Xét nghiệm một chút dược chất trong cơ thể nạn nhân."
Tôi bảo Đại Lý đi mua ít đồ, một cục thịt ba chỉ tươi, Đại Lý nhổ nước bọt, nói: "Thủ đoạn nghiệm thi của ngươi càng ngày càng giống nấu ăn, lần này còn dùng cả thịt ba chỉ."
Tôi mắng: "Đừng có nói linh tinh, mau đi nhanh về nhanh."
Thực ra tôi muốn làm một thí nghiệm bỏng, hỏi Băng Tâm ở đây có kim loại gì không, nàng lấy ra một cái hộp, bên trong là mấy mảnh đồng, thiếc, nhôm, magie, dùng để làm thí nghiệm.
Kết quả xét nghiệm của Băng Tâm đã có, nàng hưng phấn vỗ tay: "Tống Dương ca ca, trong cơ thể nạn nhân có thuốc mê, kết luận hôm qua của huynh có khi là sai."
Tôi cười: "Cứ để liều lượng nói lên tác dụng của thuốc, đừng giả bộ lưu manh, nói liều lượng đi."
Băng Tâm lè lưỡi: "Ha ha, quả nhiên không gạt được huynh, thành phần là ete, liều lượng cũng không quá nhiều, hình như là hít phải."
Tôi gật đầu: "Vậy hẳn là lúc bắt cóc nạn nhân, hung thủ dùng ete để làm nạn nhân bất tỉnh, phải rồi, lấy cho ta cái đèn khò."
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, vài phút sau Đại Lý đã quay lại: "Thịt ba chỉ tươi đây, ngươi tính xào hay hầm?"
Tôi thần bí đáp: "Nướng."
Đặt miếng thịt lên bàn, đeo găng tay bảo hộ, tôi dùng kìm kẹp một tấm kim loại nung đỏ, sau đó đặt lên miếng thịt, lập tức một mùi thịt nướng thơm phức bốc lên.
Tôi lần lượt thí nghiệm hiệu quả bỏng của từng kim loại, phát hiện đồng cho hiệu quả gần giống với hiện trạng xác chết nhất. Tôi nhớ đồng có tính dẫn nhiệt chỉ sau bạc, nồi lẩu mùa đông chính là làm bằng đồng, hơn nữa điểm nóng chảy thấp, tính dẻo cực cao.
Tôi hỏi Băng Tâm: "Xem ra vật kim loại này thành phần chủ yếu là đồng, muội nghĩ tới cái gì?"
Băng Tâm lắc đầu: "Chẳng lẽ dán lá đồng lên toàn thân nạn nhân? Việc này rất phiền toái, rốt cuộc hung thủ làm vậy vì mục đích gì?"
Tôi nói: "Đừng lạc đề, chúng ta chỉ nói tới hung khí, lá đồng chưa chắc có khả năng, bởi nếu vậy sẽ có vài chỗ bị cháy xém, nhưng thi thể lại không có dấu vết như vậy, nó phải là một khối đồng hoàn hảo, muội nghĩ nó sẽ là gì?"
Băng Tâm hai mắt sáng lên: "Là một bộ giáp thật?"
Vương Đại Lý kinh ngạc tới không ngậm được miệng, hắn chỉ biết sơ qua về vụ án, nói: "Nạn nhân mặc một bộ giáp toàn thân rồi bị nướng chết, đây chẳng lẽ là một nghi thức thần bí nào đó?"
Tôi giải thích: "Lòng bàn chân nạn nhân là nơi bị bỏng nặng nhất, hẳn là phải mặc một bộ giáp rất nặng, đi trên đống lửa, cuối cùng bị bỏng chết tươi. Đây không phải nghi thức mà là một cực hình tàn nhẫn."