Chương 227: Giết người biểu diễn
Mười giờ sáng, chúng tôi tới phòng họp, ngoài mấy cảnh sát thường gặp, tôi còn phát hiện một gương mặt lạ hoắc. Tiểu Đào nói sơ qua về vụ án cho mọi người, bảo tất cả đưa chứng cứ mình thu thập được ra.
Đầu tiên, danh tính nạn nhân đã được xác định rõ. Qua tìm hiểu, lúc còn sống nạn nhân không có thù hằn với ai, hàng xóm nói hắn là một đại thúc tính cách cô tịch, thường ngày ít tiếp xúc bên ngoài, sở thích là uống rượu và hút thuốc.
Địa điểm phát sinh vụ án là một khu nhà cũ, không có camera an ninh, nhưng theo người dân kể lại, đêm đó khoảng 11h có thấy một người đàn ông lạ, không cao lắm, mặc áo len và đeo khẩu trang nên không rõ mặt.
Tay cảnh sát lạ mặt không phát biểu gì, thì ra hắn là chuyên gia phá bom của cục. Hắn nói hiện trường có dấu hiệu nổ mạnh, nhưng thủ pháp của hung thủ tương đối chuyên nghiệp, là dùng thanh magie, phốt pho vàng chiết xuất từ đồng hồ báo thức cùng phân bón hóa học, kết hợp với bình gas trong nhà nạn nhân thành một quả bom, góc nổ cũng được căn chính xác, có thể sánh với các chuyên gia thuốc nổ, khiến toàn bộ ngôi nhà sụp đổ trong nháy mắt.
Tiếp theo là kết quả xét nghiệm của Băng Tâm, sau đó Tiểu Đào hỏi tôi có ý kiến gì không, tôi đứng lên nói: "Tôi vừa mới vẽ một bức tranh, mọi người xem qua một chút."
Tiểu Đào bảo người mở máy chiếu, đặt bức tranh của tôi lên, khi hình ảnh chiếu lên bức màn, tất cả đều ồ lên kinh ngạc.
Tôi vẽ một người mặc áo giáp đi trên than hồng, nói ra từng suy luận của mình, rồi kết luận: "Đây chính là bộ dạng nạn nhân lúc bị hại."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Chỉ để giết một người mà phải chế tạo một bộ giáp, rốt cuộc là vì sao?"
Tôi nhìn chằm chằm màn hình, nói: "Mọi người không cảm thấy, cách giết người này rất có tính biểu diễn sao?"
Tiểu Đào kinh ngạc nhìn tôi: "Biểu diễn???"
Tôi giải thích: "Kiểu chết này rất giống hình thức tra tấn thời xưa, cổ nhân rất ít cách giải trí, mỗi khi có hành hình đều chạy đi xem giống như chúng ta xem phim vậy. Hung thủ tốn công tốn sức hành hạ tới chết một người, sau đó nổ banh thi thể, quá trình này có vẻ chẳng có lợi ích gì, tôi nghĩ hắn quay lại cả quá trình thành video, sau đó cho người khác xem, hoặc tự mình thưởng thức."
Nói ra quan điểm, lập tức có người phản đối, một cảnh sát nói: "Nhưng hiện trường đâu có tìm thấy mảnh giáp nào?"
Tôi đáp: "Nơi giết người không phải ở đó, mọi người nghĩ xem, một người bị hành hạ như vậy chắc chắn sẽ la hét kinh hoàng, hẳn là phải làm ở nơi kín đáo, có thể là một câu lạc bộ dưới lòng đất, nơi hung thủ tra tấn nạn nhân để khán giả thưởng thức."
Hoàng Tiểu Đào hoài nghi: "Tống Dương, ý tưởng của anh có quá cường điệu hóa không, nếu Nam Giang có nơi nào như vậy, chẳng lẽ cảnh sát bọn tôi không biết?"
Tôi nói: "Xin lỗi, là tôi suy nghĩ hơi xa quá, nhưng quá trình tử vong có tính biểu diễn là một suy đoán chắc chắn của tôi."
Những người khác cũng đồng tình với quan điểm, một cảnh sát khác hỏi: "Vậy camera tìm được ở hiện trường phải giải thích thế nào?"
Tôi nói: "Có thể do kẻ đứng sau hung thủ không yên tâm với việc hủy thi này, bắt hắn ghi lại toàn bộ quá trình, hoặc là hủy thi cũng là một màn biểu diễn khác."
Lập tức mọi người xôn xao bàn tán, Tiểu Đào gõ gõ bàn yêu cầu trật tự: "Nếu đúng là như vậy, tội phạm lần này đã khiêu khích nghiêm trọng tới cơ quan công quyền, cần phải mang hung thủ về quy án càng sớm càng tốt."
Tiểu Đào giao phó một số nhiệm vụ, chủ yếu là đi quanh thành phố tìm xem có những mật thất, phòng ngầm hay nhà kho nào dưới mặt đất. Nhưng tôi lại có điều lo lắng, mơ hồ cảm thấy lần này là một vụ án giết người hàng loạt, hơn nữa nạn nhân tiếp theo sẽ rất nhanh được phát hiện.
Mấy ngày sau đó vụ án không có tiến triển gì lớn, mặc dù Lão Yêu tìm được bộ chuyển đổi tín hiệu ở hiện trường, nhưng nó đã bị hư hại nặng, không có cách nào phục hồi dữ liệu. Đội cứu hỏa trong lúc dọn dẹp đống đổ nát đã tìm được 20% mảnh xác còn lại, bao gồm cả nội tạng, thi thể cuối cùng được khôi phục hình dáng ban đầu. Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì lớn, hung thủ làm quá gọn gàng, ghép lại chỉ để người thân có thể nhận toàn thây nạn nhân.
Ngày này một tuần sau, một tiếng nổ thật lớn phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm, đồn công an khu phát hiện phía xa có ánh lửa, liền gọi đội cứu hỏa. Sau khi tới nơi mới phát hiện là một chiếc xe con bốc cháy, sau khi dập lửa mới thấy trong xe có người, bèn liên lạc với cục cảnh sát.
Lúc Tiểu Đào gọi cho tôi đã là 4h sáng, tôi và Đại Lý vội chạy tới hiện trường. Hiện trường là bãi đất hoang giữa hai con đường. Từ xa tôi thấy một nhóm cảnh sát đang thu thập chứng cứ, hỏi: "Thi thể đâu?"
Tiểu Đào cau mày đáp: "Nói thế nào được nhỉ, hòa với cái xe thành một thể, tự anh xem đi!"
Vương Đại Lý định đi theo tôi, tôi liền ngăn lại, lần này rất có thể là hình ảnh vô cùng kinh dị. Tôi tới gần, quả nhiên thi thể đã hoà làm một với cái xe, nội tạng, thịt vụn vương đầy ra khoang xe, cả ghế ngồi là một mảng máu thịt đầm đìa, vô cùng thê thảm, có cảnh sát phải chạy đi nôn thốc nôn tháo.
Tôi có cảm giác muốn bộc phát lửa giận, lần nào cũng dùng cách phát nổ để hủy thi, trực tiếp khiến một Ngỗ Tác như tôi không có đất dụng võ.
Tôi hỏi Tiểu Đào: "Cô có nghĩ là cùng một hung thủ không?"
Nàng giơ túi vật chứng, bên trong là một cái camera cháy rụi: "Hiển nhiên là vậy!"
Nàng nói, xung quanh cái xe chỉ là những mảnh vụn, chẳng tìm được chứng cứ gì, tôi mở ô đỏ, bảo Tiểu Đào soi đèn tử ngoại, chiếu vòng quanh xe một lượt, quả nhiên ở bãi có có hai hàng dấu chân. Dấu chân đi tới có vẻ nặng, hẳn là nghi phạm khiêng xác chết để lại, dấu chân rời đi thì nhẹ hơn.
Từ chiều dài bàn chân cùng khoảng cách bước chân, người này cao chừng 1m8, dáng người cao to vạm vỡ, bởi lúc tới, dấu chân bên trái hơi nặng hơn, cho thấy hắn gánh nạn nhân trên vai trái, không có sức khỏe thì không thể làm như vậy.
Tiểu Đào liền gọi người tới chụp ảnh làm bằng chứng, tôi vẫn dùng ô truy lùng phương hướng dấu chân, cuối cùng nó biến mất ở đám đá vụn ven lề đường. Trên lối đi có rất nhiều vết bánh xe, nhưng có quá nhiều xe qua lại nên vết tích đã bị phá hỏng.
Tiểu Đào thất vọng nói: "Đầu mối lại đứt..."
Tôi bảo nàng tắt đèn đi, quan sát xung quanh, nói: "Lần này tạo ra vụ nổ là hai người, một trong hai là đại ca hoặc cấp trên, tên đại ca này mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, khi đàn em khiêng cái xác, hắn đứng bên cạnh ra lệnh, khả năng có xảy ra cãi vã, tên đàn em đưa tay đẩy đại ca một cái."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Anh nhìn ra kiểu gì vậy?"
Tôi chỉ đám cỏ dại ven đường, giờ là mùa xuân cỏ dại đang phát triển, nhưng có một mảng cỏ đã bị vặt trụi ngọn, điều này cho thấy tên đại ca đứng đây, thấy đám cỏ cao thấp không bằng nhau, rất khó chịu nên vô thức dùng tay vặt cho bằng.
Nói như vậy là hai người cùng chở thi thể tới đây, nhưng từ đường cái tới hiện trường chỉ có một dấu chân, một người đứng lại chỗ này, cho thấy có phân biệt cấp bậc giữa họ.
Ngoài ra, trong đám cỏ có một dấu chân, chân sau rất nặng, chỉ ra người đứng đó trọng tâm nghiêng về phía sau, hắn trượt ngã ư? Mấy ngày nay trời nắng ráo, bãi cỏ ma sát tương đối cao, hẳn không phải là trượt ngã, cho nên tôi đoán tên đàn em có bất mãn với đại ca, lúc đi qua người tiện tay đẩy hắn một cái.
Dám động thủ với đại ca, cho thấy chúng cũng không phải thực sự có quan hệ cấp trên cấp dưới, mà có thể chỉ là tiền bối và hậu bối.