Chương 228: Mất lưỡi
Còn có một điểm nữa, từ dấu chân trong đám có có thể suy ra, đại ca này chỉ cao khoảng 1m6, tôi nghĩ hắn là một gã đàn ông yếu ớt, ăn mặc xuề xòa, làm việc có phần chi li tính toán.
Tên còn lại khiêng nạn nhân, cũng là kẻ ngụy tạo vụ nổ là một kẻ tính cách tùy tiện, tính khí nóng nảy, thiếu kiếm chế.
Hoàng Tiểu Đào nghe tôi phân tích thấy rất có lý, nàng hỏi: "Chẳng lẽ đây là một băng nhóm tội phạm?"
Tôi lắc đầu: "Có vẻ không phải, bọn chúng chỉ là những kẻ làm những phần việc khác nhau, một kẻ giết người, kẻ kia hủy thi, thứ móc nối giữa chúng hẳn là lợi ích."
Hoàng Tiểu Đào khịt mũi: "Lợi ích? Tôi không nhìn ra lợi ích gì khu giết người kiểu này cả."
Tôi nói: "Mặc dù đây đã là án mạng thứ 2, nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng vụ án còn chưa rõ ràng, chúng ta tới xem thi thể một chút đã."
Quay trở lại hiện trường, trông thấy Vương Đại Lý đang vịn tay vào gốc cây mà nôn ói, thì ra tên nhát gan này thừa dịp không ai chú ý, chạy tới nhìn cái xác trong xe, nhất thời không trụ nổi.
Tôi nói: "Tay đừng có bám lung tung, trên cây còn có chứng cứ."
Hắn ói tới nước mắt giàn dụa, dùng khăn tay lau miệng, đáp: "Làm gì có chứng cứ gì?"
Chỉ thấy trên thân cây cắm mấy cái răng và mảnh xương vỡ, Vương Đại Lý lại hét lên một tiếng vội vàng nhảy ra xa. Tiểu Đào bật cười: "Thật là!"
Răng là bộ phận cứng nhất trong bộ xương người, chúng bị chấn động của vụ nổ mà văng ra cắm vào thân cây, cho thấy điểm phát nổ ở chính giữa cơ thể nạn nhân, có thể nạn nhân ôm quả bom trong ngực hoặc là bom được nhét vào trong bụng.
Tôi hỏi Tiểu Đào: "Camera tìm thấy ở chỗ nào?"
Nàng chỉ: "Ở tảng đá kia."
Tối nay Băng Tâm không tới, cha nàng có ba điều cấm kỵ, buổi tối không được tới hiện trường, tôi nói: "Tới xem xét bên trong xe đi."
Tiểu Đào sợ hãi: "Anh muốn vào trong xe ư? Hay là bỏ đi, mai tôi cho bên pháp y tới thu dọn."
Tôi nói: "Phải làm ngay bây giờ, chờ mặt trời mọc, tia tử ngoại sẽ khiến không ít chứng cứ bị biến mất. Hơn nữa chiếc xe đã biến dạng nghiêm trọng, chỉ có hai cách để lấy cái xác ra, đó là chui vào trong hoặc là phá xe. Biện pháp tốt nhất trước mắt là tôi vào nghiệm thi."
Tiểu Đào thở dài: "Thôi được, anh cẩn thận một chút."
Tôi lấy một bộ quần áo bảo hộ mặc vào, ngậm một viên ích uế đan, cầm một tấm ván gỗ cùng túi nilong để 'gỡ' cái xác ra.
Trước khi vào trong xe, đầu tiên tôi kiểm tra bình xăng, nếu vụ nổ lớn như vậy, nhất định bình xăng bắt lửa sẽ nổ thêm một lần nữa, nhưng bình xăng lại rất lành lặn, chẳng lẽ không có chút xăng nào?
Tôi cẩn thận chui vào bên trong, cảnh tượng bên trong thật khiến người ta ngạt thở. Đập vào mắt tôi là toàn bộ máu thịt cùng nội tạng, nóc xe cắm đầy mảnh xương sọ, trên vô lăng còn có cả một mảnh phổi lớn. Tôi vừa đặt chân vào đã đạp phải một đống ruột nhầy nhụa, ghế ngồi đã nát bét, trơ ra đống lò xo bám đầy thịt, máu. Chẳng có chỗ ngồi, chỉ có thể khom lưng, tư thế này rất không thoải mái, Tiểu Đào đứng ngoài hỏi có cần soi đèn không, tôi lắc đầu.
Quần áo bảo hộ có kèm cả mặt nạ phòng độc, nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi gây gây của nội tạng trộn với mùi máu và cao su cháy khét, nếu dùng mũi ngửi trực tiếp, có khả năng tôi sẽ ngất tại chỗ.
Phần nội tạng về cơ bản là tìm được ở đằng trước, tôi quay người xuống ghế sau tìm được một cái chân, tôi đẩy ghế ngồi qua, phát hiện thêm hai cánh tay cháy đen. Vị trí rơi bất thường này cho thấy nạn nhân lúc đó bị trói chặt tay, quả bom có thể là cột vào hông.
Từ hình dáng cánh tay và ngón tay có thể suy đoán nạn nhân là nữ giới, trên ngón vô danh có một vết hằn rõ, có vẻ như là đeo nhẫn lâu ngày lưu lại.
Trước mắt quan trọng là xác minh nạn nhân lúc trước khi bị nổ còn sống hay đã chết? Phương pháp của pháp y là kiểm tra phản ứng sống, nếu một người bị thương nhưng còn sống cơ thể sẽ có những phản ứng ví dụ như tiểu cầu tăng. Nhưng nổ thì lại là một ngoại lệ, sức ép ngay lập tức xé cơ thể thành nhiều mảnh, cơ thể không kịp có phản ứng, hung thủ chọn cách hủy thi này cũng vì vậy.
Tôi sờ vào cánh tay bị đứt, một bên mềm nhũn, là máu bầm dưới da, điều này chứng tỏ nạn nhân đã tử vong được 10 tiếng trở lên.
Tôi tiếp tục tìm kiếm những mảnh thi thể khác, bất tri bất giác trời đã sáng, Tiểu Đào bên ngoài gọi: "Băng Tâm đến rồi, có cần giúp một tay không?"
Tôi nói: "Bảo cô ấy trải tấm nylon ra, chúng tôi cố sắp xếp lại hình dáng cơ thể."
Sắp xếp lại nguyên dạng cái xác là bất khả thi, tôi chỉ là tìm xem khí quan nào vị thiếu, cùng với nguyên nhân tử vong.
Tôi mang những mảnh tìm được trong xe ra, một số đã bị nổ thành nát vụn, chỉ có thể dùng tấm ván gỡ xuống, nhưng trong mắt tôi vẫn có thể nhìn ra nó vốn thuộc bộ phận nào, chắc Băng Tâm cũng vậy.
Toàn bộ quá trình mất khoảng hai tiếng, cuối cùng tôi chui ra khỏi xe, lưng đã mỏi rã rời. Tấm ni lon trải dưới bãi cỏ, trên đó là những mảnh xác, thực ra cũng không thể ra hình dáng con người, chỉ là một đống máu thịt.
Tôn Băng Tâm nói: "Vất vả rồi Tống Dương ca ca, tất cả đủ chưa?"
Tôi kiểm tra từng mảnh, đáp: "Vẫn thiếu cái gì đó."
Băng Tâm nói: "Những mảnh xương vỡ thì chẳng cách nào tìm được, còn nội tạng thì ở đây hết rồi."
Tôi lắc đầu: "Ở đây hết? Muội nhìn kỹ đi, có một bộ phận quan trọng bị thiếu."
Băng Tân nhìn nửa ngày vẫn chưa phát hiện ra, tôi nhắc nhở: "Cái lưỡi!"
Đầu lưỡi của con người chỉ 4 đến 7cm nhưng chỉ là một bộ phận trong toàn bộ cái lưỡi, toàn bộ lưỡi rất dài, nếu khi treo cổ, sợi dây xiết vào phần xương họng phía dưới sẽ khiến tất cả phần lưỡi thè ra, có thể dài tới ngực.
Một thứ lớn như vậy làm sao lại biến mất? Hơn nữa lưỡi nằm trong cổ họng, cho dù bị nổ thì cũng khó bay mất, chuyện khác thường nhất định có mờ ám, tôi cảm thấy phải có mấu chốt gì đó.
Tiểu Đào lập tức sai người tìm trên diện tích hình cánh quạt trước mũi xe, khoảng 15p có người kêu: "Thấy rồi!"
Hắn cầm một túi nilon đen lại, tôi nhận lấy mở ra, toàn bộ cái lưỡi đã bị đốt cháy đen, nhưng lưỡi rất dai cho nên hình dáng vẫn như cũ. Tôi hỏi tìm được ở đâu, tay cảnh sát nói hơn 10m về phía rừng.
Nổ văng lưỡi tới hơn 10m, lực xung kích này có quá lớn không? Tôi cẩn thận kiểm tra cái lưỡi, phát hiện trên bề mặt có một khe hở song song, dài vài cm, phía trên có một lõi máu, bên trong có máu đọng. Loại vết thương này không thể do vụ nổ gây ra, tôi chợt thông suốt, đưa cái lưỡi cho Băng Tâm, còn mình tới kiểm tra chân tay thi thể.
Kiểm tra xong, tôi quay đầu lại phát hiện tất cả mọi người đang vây xung quanh, thì ra họ đều đang chờ kết luận của tôi. Trong lòng đã có tính toán, tôi nói: "Ta đã biết nạn nhân vì sao mà chết!"