Âm Phủ Thần Thám

Chương 240: Tái hiện hiện trường

Chương 240: Tái hiện hiện trường


Hoàng Tiểu Đào gõ gõ ngón tay: "Manh mối quan trọng, Nam Giang chỉ có ba lò mổ, tên này vóc dáng to cao, còn xăm hình, phái Đại Lý đi cũng có thể tìm được hắn."
Vương Đại Lý nhổ nước bọt nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, đừng lôi tôi ra làm ví dụ được không?"
Giờ đã là 23h, Tiểu Đào bảo mọi người về nghỉ, sáng mai tới phục sẵn ngoài cửa ba lò mổ, nhân lúc công nhân đi làm, bắt Bì Bì Hà.
Mặc dù nói vậy nhưng không ai đứng dậy, mọi người vẫn muốn nán lại xem video để tìm thêm manh mối.
Video tiếp theo, Bì Bì Hà đứng trong nhà nạn nhân thứ hai, trên cái giường phía sau là một bao tải, bên trong hình như chứa một cái xác. Hắn đeo mặt nạ, nhìn vào ống kính, nói: "Các vị khách quan, hôm nay chúng ta xem một màn kích thích, đó là cho nổ cơ thể người. Mau tặng tên lửa đi, đủ 1000 cái thì màn diễn sẽ bắt đầu."
Vương Nguyên Thạch nói: "Âm sắc của người phương Bắc."
Đại Lý bắt chước, nói: "Các vị khách quan, hảo hảo."
Tôi lườm hắn một cái, chẳng biết chỗ nào nên đùa, đây là lúc để đùa cợt ư?
Bì Bì Hà bắt đầu lắp đặt thuốc nổ, đoạn này chúng tôi tua nhanh, cuối cùng hắn mở cái bao tải ra, khiêng thi thể lên, tôi bảo Lão Yêu tạm dừng, nhìn kỹ cái xác một lượt rồi bảo hắn tiếp tục.
Nội dung sau đó cũng giống suy luận của tôi, đó là cho nổ toàn bộ ngôi nhà và thi thể.
Video sau đó là Bì Bì Hà cho nổ chiếc xe hơi, hiện trường là ở bên ngoài, trời lại tối, nên rất khó nhìn. Lần này Bì Bì Hà cũng tương đối kích động, thậm chí lời nói còn vấp váp, cảm thấy không có manh mối quan trọng, tôi nói: "Lão Yêu, bật video Hình Giả Tật Phong."
Cũng giống hai lần trước, màn hình ban đầu là đen sì, Hình Giả Tật Phong nói mấy câu luận tội, tỏ vẻ thẩm phán xét xử công bằng, có điều lần này không có tiếng nạn nhân, chỉ có âm thanh ư ư.
Đèn bật sáng lên, mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy một nữ giới mặc quần áo bệnh nhân tâm thần, tay bị trói, lưỡi bị móc một cái móc sắt, dây xích nối cái móc với thiết bị truyền động hình đĩa mài.
Trong phòng có tiếng xì xì, hẳn là hơi gas rò rỉ, người phụ nữ phải dùng lưỡi kéo thiết bị kia, đóng van lại mới có thể sống sót.
Cấu tạo của cơ quan này rất giống phán đoán của lão già trong tù, càng ngày tôi càng chắc chắn lão có liên quan tới vụ án.
Tôi hô dừng, nhìn chăm chú màn hình, nói: "Bộ quần áo này..."
Tiểu Đào nói: "Trên đó có mã số, hình như bị mài rồi."
Tôi nói: "Đây chính là manh mối, cô xem những chỗ khác không bị mài, chỉ có nơi này, nếu bộ quần áo do hắn trộm bừa được thì cần gì làm vậy, điều này cho thấy bộ quần áo này sẽ tiết lộ tin tức cá nhân của hắn."
Tiểu Đào nhướn mày: "Tống Dương, ý anh là hung thủ từng điều trị trong bệnh viện tâm thần?"
Tôi nói: "Từ tính cách tới giọng điệu nói chuyện, rất có khả năng hắn phải ở trong viện tâm thần tương đối lâu, có thể đi tìm hiểu hồ sơ các bệnh viện tâm thần lớn xem."
Tiểu Đào gật đầu, ghi manh mối vào sổ. Video tiếp tục chạy, những tiếng ú ớ quái đản trong cổ họng nạn nhân vang lên, thực ra là bị sặc khí gas nên ho. Một người lè lưỡi ra ho, thử một cái cũng biết âm thanh thế nào.
Hai má nạn nhân đỏ dần lên, bước chân cũng hơi run, đây là dấu hiệu của ngộ độc khí gas nhẹ. Để sống sót, bà ta chỉ có thể từ từ lùi về phía sau, móc sắt cũng từ từ ghìm xuống, chiếc lưỡi đỏ dần dần bị kéo ra ngoài.
Có vài cảnh sát quay mặt đi, mặc dù hai video trước độ tàn nhẫn cũng không kém, nhưng chặt tay là trong chớp mắt, người mặc giáp cũng không thấy bên trong, không thể kích thích thị giác mạnh như video này.
Tiểu Đào cúi đầu nói: "Tôi phát điên mất."
Tôi nói: "Đừng xem nữa, nếu xem hết video này tối nay sẽ mất ngủ."
Lão Yêu tắt video, Tiểu Đào tuyên bố giải tán. Ra bên ngoài, tôi bảo nàng: "Đã muộn rồi, không cần tiễn, chúng tôi tự bắt xe về trường. Sáng mai cô điều tra mấy lò mổ, tôi muốn tranh thủ tới trại giam."
Tiểu Đào nói: "Gặp lão già kia à, được, lát nữa tôi gọi điện sắp xếp cho."
Lão Yêu chen vào: "Tiểu Tống Tống, hôm nay người ta lao tâm khổ tứ, ngươi có mời ăn cua cá hay dê bò gì không?"
Vương Đại Lý nhổ nước bọt: "Toàn là mấy thứ nhiều đạm, ngươi không sợ mai chảy máu cam à?"
Lão Yêu lim dim: "Không sao, ta sẽ bảo Tiểu Tống Tống giúp ta tiêu bớt đạm."
Tôi nổi da gà toàn thân: "Xem mấy video kinh tởm đó mà ngươi vẫn có tâm trạng ăn uống?"
Lão Yêu gật đầu: "Đương nhiên."
Hắn nằng nặc bắt tôi mời bữa tối, Tiểu Đào nói thẻ tín dụng của nàng điểm thưởng đủ để ăn một bữa hải sản, để Lão Yêu tự đi ăn."
Lão Yêu hớn hở: "Hải sản? Tiểu Đào tỷ tỷ thật quá tốt với ta."
Tiểu Đào liền dùng điện thoại gửi phiếu quà cho Lão Yêu, lúc đó chúng tôi còn thấy ghen tỵ với hắn, sau đó mới ngã ngửa, thì ra hải sản miễn phí chỉ là một bát cơm, một con sò biển nướng, một đĩa rong biển xào. Lão Yêu quay về chửi rủa bị lừa, Tiểu Đào quả thật là giỏi đối phó với loại người như hắn.
Sáng hôm sau, tôi lôi Đại Lý ra ngoài bắt xe tới trại giam. Lúc nói địa điểm đến, tài xế taxi nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
Đại Lý hỏi: "Không tới cục à?"
Tôi đáp: "Không cần, chia binh hai hướng, ta định sẽ gặp lại lão hồ ly kia."
Tới trại Báo Tử Sơn, tôi nói tài xế chờ một lát rồi đón chúng tôi về, hắn hỏi: "Hai người các ngươi là sinh viên, tới đây làm gì?"
Vương Đại Lý ra vẻ thô lỗ, nói: "Đón lão đại bọn ta ra tù, đại ca thụ án giết người, nay mãn hạn."
Sắc mặt tài xế lập tức xanh lét, tôi quay lại trách: "Ngươi nói thế dọa người ta, chút nữa lấy cái gì mà về?"
Vừa dứt lời quay lại đã thấy tài xế chạy như một cơn gió, khói xe phả đầy mặt chúng tôi, tôi cau mày: "Ngươi xem, cái giá phải trả."
Vương Đại Lý gãi tai: "Bình thường ngươi giả vờ thấy cool lắm mà, sao ta chỉ thử một lần liền gặp trái đắng..."
Tôi cười: "Do cách ngươi chọn đối tượng."
Chúng tôi vào trong trại, do có lời giới thiệu của Tiểu Đào nên quản giáo trực tiếp dẫn tôi vào gặp lão già. Ngồi trong phong một lúc, có tiếng lẻnh xẻng dây xích đi tới, lão già được một quản giáo giải vào, mặt mũi vẫn hồng hào khỏe mạnh, cười: "Sớm nhỉ, ăn gì chưa?"
Tôi không trả lời, lôi ra ba thứ, một bao thuốc, một tờ giấy và một cái bút. Lão già thấy bao thuốc cười híp cả mắt, chẳng khách khí cầm lên rút một điếu, còn lại nhét vào túi.
Tôi nói: "Bọn ta tính sai, thì ra có tới ba vụ án mạng, trước hai nạn nhân lần trước ta nói còn có một nạn nhân khác.". Lão già phả khói, nói: "Tiểu tử, ngươi lại tới tìm ta dựng lại hiện trường?"
Tôi gật đầu: "Phải!"
Tôi miêu tả vụ án một chút, chỉ tả về nạn nhân lúc được tìm thấy. Lão già suy nghĩ một chút, cầm bút vẽ vẽ mấy đường, rồi đưa cho tôi.
Bản phác họa của lão chính là cơ quan chặt tay giống hệt trong video, tôi đột nhiên đập bàn hét lên: "Kỳ Thắng, thành thật khai báo, rốt cuộc ông với hung thủ có quan hệ gì!!!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất