Chương 264: Tống Băng Tâm
Những thực tập sinh đều tới từ các lớp, khoa khác nhau, Chu Tiểu Hào đề nghị mọi người tự giới thiệu một chút để dễ nhận biết. Tôi nhìn quanh một vòng, phát hiện tất cả đều là nam sinh, đây là một đội quang côn à.
Đại Lý giải thích các nữ sinh thực tập cùng nhau ở một nơi, chúng ta gọi là công viên kỷ Jura.
Tôi cười: "Tích chút khẩu đức đi, đừng gọi người ta là khủng long."
Đại Lý bĩu môi nói: "Vậy sao ngươi còn cười, rõ ràng trong lòng ngươi cũng coi họ là khủng long còn gì."
Lúc này đến lượt Đại Lý đứng lên tự giới thiệu, hắn mặt mày hớn hở nói: "Xin chào mọi người, ta là Vương Đại Lý, các bạn học hay gọi ta là Doàn Dự nước Đại Lý. Sở thích của ta là nghe nhạc Jay Chou, bài nào của anh ấy ta cũng thuộc. Sau đây xin hát một bài Bong Bóng Tỏ Tình, hy vọng mọi người sẽ thích."
Mọi người đồng thanh kêu: "Yêu cầu bỏ qua, yêu cầu bỏ qua"
Vương Đại Lý gãi đầu: "Nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy, thôi đành để hôm khác biểu diễn, có rảnh thì mời mọi người đi ăn, ai đi thì chia tiền. Ta xin hết."
Tôi giơ ngón tay cái tán thưởng hắn, không ngờ tự giới thiệu mình mà cũng đặc sắc như vậy.
Sau đó đến tôi, tôi đứng lên chỉ nói một câu: "Ta là Tống Dương, Tống Dương Tống, Tống Dương Dương." sau đó ngồi xuống. Vương Đại Lý mặt đầy kinh ngạc: "Dương tử, ngươi nói như vậy lời ít, ý nhiều, thật không giống ngươi a."
Tôi nhìn hắn chằm chằm: "Chẳng lẽ ta phải biểu diễn cho mọi người xem tiết mục khám nghiệm tử thi sao?"
Trưa hôm đó chúng tôi tới công ty Hoa Đông Chấn Hưng, quản lý mời mọi người tới quán lẩu tự phục vụ ăn một bữa. Ai cũng đói meo, ăn như rồng cuốn, thêm nữa toàn là con trai nên chẳng ai kiêng dè, có người ăn no tới nỗi phải vịn tường đi ra ngoài.
Nhà máy dành một tầng lầu cho chúng tôi làm ký túc xá. Ăn xong tôi với Đại Lý về dọn dẹp phòng, cùng phòng còn có một tên đeo kính. Do phòng đã lâu không có người ở, bụi bặm, mạng nhện chăng đầy, phải lau mất ba thùng nước. Quét dọn xong thì Chu Tiểu Hào đi vào, tôi tưởng hắn có chuyện gì cần nói, hóa ra không phải, mà hắn chính là người thứ 4 ở phòng này.
Chu Tiểu Hào áy náy nói: "Xin lỗi, ngại quá, ta vừa có mấy chuyện phải nói với quản lý, không tham gia dọn dẹp được, các ngươi vất vả rồi."
Tôi thầm nghĩ tên này quả thật gian xảo, tự mình đi ra ngoài hóng gió, chờ chúng tôi làm xong mới về nhận thành quả.
Đương nhiên chuyện nhỏ này tôi chẳng thèm quan tâm, sau này ở cùng phòng với Chu Tiểu Hào mới thấy hắn đúng là gian xảo, dầu gội, xà bông, kem đánh răng, thậm chí cả thuốc lá hắn đều xài ké chúng tôi. Hàng ngày trước khi đi ngủ, hắn lại còn ngồi học tiếng Anh, cứ ngồi lẩm bẩm đọc làm chúng tôi không ai ngủ được.
Lúc nào Chu Tiểu Hào cũng trên môi nụ cười chân thành, ban đầu tôi tưởng hoàn cảnh nhà hắn nghèo khó, nhưng nhìn quần áo, điện thoại hắn dùng đều là đồ đắt tiền. Tên đeo kính tiết lộ, nhà Chu Tiểu Hào rất khá, cha mẹ đều làm việc ở ngân hàng, nhưng keo kiệt đã thành bản chất. Điều làm các bạn cùng lớp xỉ vả, là hàng năm nhà trường có học bổng sinh viên nghèo vượt khó, hắn đều tìm mọi cách để chiếm được một phần.
Vương Đại Lý bực tức mắng: "Nếu tên này mà là bạn cùng phòng ký túc ở trường, ta sớm đã rủ anh em trùm chăn đập cho một trận."
Có lời thì dài, không lời thì ngắn, công việc thực tập của chúng tôi chính là lắp ráp sản phẩm điện tử trên dây chuyền. Những sản phẩm quá tinh vi như điện thoại di động thì không được lắp, chúng tôi hàng ngày chỉ lắp máy sấy tóc, dao cạo râu, đồng hồ điện tử, mỗi ngày 50 cái là đạt yêu cầu, ngoài ra chỉ còn một việc nữa đó là viết báo cáo thực tập cho nên thời gian rảnh rỗi khá là nhiều.
Chẳng mấy chốc đám sinh viên thực tập đã quen nhau, rủ nhau ra ngoài ăn thịt xiên, lên mạng thâu đêm. Tôi cũng bị tên xấu xa Đại Lực dụ dỗ đi net qua đêm mấy lần.
Chớp mắt một tháng đã qua, hôm nay Chu Tiểu Hào thông báo cho chúng tôi, ngày mai có một hoạt động tập thể, đó là lên núi chơi tiết thanh minh.
Bởi Chu Tiểu Hào không được lòng mọi người lắm, cho nên Vương Đại Lý đang nằm nghe nhạc trên giường bật dậy nói: "Ai quyết định chuyện này? Đã bàn bạc với ta chưa, có phải đóng tiền không?"
Chu Tiểu Hào lúng túng đáp: "Là phó quản lý quyết định, hắn sẽ dẫn chúng ta lên đập chứa nước câu cá, buổi trưa ăn cơm ở quán nổi, ngươi có đi hay không?"
Vương Đại Lý liếc tôi một cái, tôi gật đầu: "Người ta đã mời thực tập sinh đi chơi là nể mặt lắm rồi, đi đi."
Sáng hôm sau, vì nghĩ là hoạt động tập thể sẽ lên đường sớm, nên tôi dậy từ lúc tờ mờ sáng, mọi người vẫn còn đang ngủ, thì ra mười giờ mới bắt đầu. Vương Đại Lý rủ tôi ra ngoài ăn bánh bao.
Tôi với Đại Lý ra tiệm bánh, gọi mấy cái bánh bao hấp. Đang ăn thì đột nhiên có một cánh tay vỗ bộp vào lưng tôi, suýt nữa thì mắc nghẹn. Một giọng nói cất lên: "Ha ha, bắt được các người rồi."
Tôi xoay người lại, thì ra là Tôn Băng Tâm, nàng mặc áo thun trắng, quần jeans, đi giày thể thao, khoác cái balo nhỏ, bím tóc hai bên. Đại Lý lập tức nịnh hót: "Băng Tâm muội muội, cơn gió nào đưa muội tới đây vậy, ngồi đi."
Băng Tâm chẳng khách sáo, cầm một cái bánh bao lên ăn: "Mùi vị không tệ, muội còn tưởng hai người phải đi thực tập trong hốc núi cơ đấy."
Tôi hỏi: "Sao muội lại ở đây?"
Nàng cười: "Quên hôm nay là ngày mấy sao? Mùng 1/5 quốc tế lao động, muội dành mấy ngày xả hơi, ra ngoài du lịch, nên quyết định đến thăm huynh."
Tôi không còn gì để nói: "Muội tới đây làm gì, nơi này đến con dế trong bụi cỏ cũng là dế đực, muội thân con gái một mình, chẳng phải là nhảy vào ổ sói ư?"
Nàng xoa xoa tay: "Chẳng phải đã có huynh bảo vệ muội sao?" nói xong lại cắn một miếng bánh bao, sau đó lôi từ trong balo ra một hộp socola với một gói thịt bò khô nói rằng đây là của nàng với Tiểu Đào phân biệt mang đồ tiếp tế cho tôi. Hình như cả hai đều cho rằng tôi ở chỗ này khổ sở lắm, đến thịt cũng không có mà ăn.
Sau đó Băng Tâm lại lấy ra hai phong bì, lần lượt đưa cho tôi và Đại Lý, nói rằng đây là tiền thưởng của nhà nước cho vụ livestream giết người.
Băng Tâm muốn vào nhà máy thăm một chút, tôi có cưỡng cũng chẳng được, đành dẫn nàng vào. Đi một vòng, Băng Tâm nói: "Hoàn cảnh tốt hơn muội tưởng tượng nhiều."
Tôi giải thích: "Tất cả đều tự động hóa hết, công việc thực tập cũng chẳng nặng nề, thậm chí ta còn nghĩ hay là sau này xin vào đây làm, hàng ngày lao động chân tay, tối ngủ cho ngon giấc."
Tôn Băng Tâm ói lè lưỡi, nhìn tôi: "Có quỷ mới tin huynh, cuộc sống nhàn hạ như vậy huynh chán ghét thì có."
Tôi nói: "Muội nhìn ta hiền lành chất phác, không giống một công nhân dây chuyền sản xuất sao?"
Băng Tâm chỉ vào Đại Lý nói: "Hắn mới giống, còn mặt huynh có nói là một tội phạm IQ cao người ta cũng tin, nói là một thần thám người ta cũng chẳng nghi ngờ."
Đại Lý ôm ngực, mặt đầy đau khổ nói: "Cho nên có câu, không so sánh thì không tổn thương mà."
Băng Tâm vỗ vai hắn: "Xin lỗi, buổi trưa mời ngươi đi ăn cá nướng."
Vương Đại Lý liền vui vẻ, gật đầu lia lịa. Tôi biết Băng Tâm hồn nhiên, nói mà chẳng nghĩ gì, nên xen vào: "Trưa nay chẳng phải có hoạt động tập thể sao?"
Hai mắt Băng Tâm chợt sáng lên, hỏi tôi hoạt động tập thể gì, tôi nói: "Tập thể nhặt xà bông, muội đừng nên tới."
Băng Tâm lập tức mân mê cái miệng xinh xắn: "Đừng gạt muội, muổi phải đến xem một chút."
Nàng sống chết đòi đi, tôi cũng đành đáp ứng. Lúc tập trung, thấy ba người chúng tôi tới, một tên bạn học quen biết nói: "Tống Dương, đi thực tập mang theo cả gia quyến à?"
Mặt tôi đỏ bừng, vội nói: "Đừng nói bậy bạ, đây là em gái ta."
Băng Tâm cũng hùa theo, cúi đầu chào: "Chào mọi người, ta là em gái của Tống Dương, Tôn Băng Tâm, mong được chiếu cố!"
Có người hỏi: "Hai ngươi là anh em ruột, sao họ lại khác nhau?"
Băng Tâm trả lời: "Anh ấy là con rơi."
Trán tôi lập tức bốc khói đen!