Âm Phủ Thần Thám

Chương 265: Phật Tổ rơi lệ

Chương 265: Phật Tổ rơi lệ


Dọc đường đi, ai cũng hướng ánh mắt ghen tị về phía tôi với Băng Tâm, làm tôi ngại ngùng vô cùng, cái đám nam sinh này, đừng nói là lúc đi thực tập, ngay cả lúc còn học trong trường có khi cũng chẳng nói chuyện với con gái bao giờ.
Chu Tiểu Hào còn mặt dày chạy tới hỏi tôi: "Tống Dương, em gái ngươi xinh quá, nàng có thích loại cán bộ lớp như ta không?"
Vương Đại Lý nhổ nước bọt: "Ngươi cho rằng họ là anh em thật à, rõ ràng là một đôi, cái này cũng không nhìn ra?"
Chu Tiểu Hào mặt đầy kinh ngạc hỏi tôi: "Là thật sao?"
Tôi mơ hồ ậm ừ.
Chúng tôi tới bên hồ chứa nước, cái gọi là câu cá chính là cuộc thi câu giữa các nhân viên nhà máy, chúng tôi chỉ được đứng xem. Xem một lát thì ai cũng thấy nhàm chán, có mấy tên cứ chạy lại quấn lấy Băng Tâm, hỏi cái này cái kia khiến tôi nghe cũng phiền.
Mặc dù Băng Tâm từ nhỏ được giáo dục tốt, giao tiếp rất lễ phép, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra sự khó chịu của nàng, liền nói: "Bữa cơm nổi trưa nay khỏi ăn đi, cái gì mà cơm nổi chẳng qua là lên một chiếc thuyền tồi tàn ngồi ăn, chúng ta đi nơi khác đi."
Băng Tâm hưng phấn: "Chỉ hai chúng ta?"
Tôi lắc đầu: "Dẫn Đại Lý theo nữa."
Nhất thời nàng xị mặt: "Đại Lý là sủng vật của huynh à, đi đâu cũng dắt theo?"
Quyết định như vậy, chúng tôi tới gặp Chu Tiểu Hào, nói rằng trưa nay không ăn cơm cùng mọi người, hắn gật đầu lia lịa, mắt vẫn nhìn chằm chằm Băng Tâm, cứ như là bị mê hoặc.
Ba người chúng tôi tách khỏi đoàn, Băng Tâm đề nghị lên núi ngắm cảnh, dù sao cũng là tỷ phú thời gian, tôi đồng ý.
Lên sườn đồi, chúng tôi gặp một mảng hoa dại tươi rực rỡ, Băng Tâm hồn nhiên chạy tới ngắt mấy khóm hoa. Vương Đại Lý cảm khái nói: "Cứ như ta quay về thời ấu thơ vậy, nhìn con gái xinh cũng chẳng động tâm."
Tôi buột miệng khen: "Kinh nghiệm nhân sinh của ngươi phong phú quá."
Bỗng Băng Tâm gọi: "Tống Dương ca ca, chúng ta kết vòng hoa đi."
Lúc này đằng sau có một giọng nói cất lên tôi quay đầu nhìn lại, thì ra là Chu Tiểu Hào béo ú đang nặng nề vạt mấy đám cỏ đi tới. Đến chỗ tôi, hắn chống tay đầu gối thở dốc nửa ngày, cả giận nói: "Có chuyện quan trọng quên thông báo, tối các ngươi về sớm một chút, có một cuộc giao lưu thực tập sinh."
Tôi chẳng khách khí nói: "Ngươi có số điện thoại của ta cơ mà, hoặc có thể chờ ta về rồi nói."
Nhìn thoáng qua cũng biết hắn có dụng ý khác, nhất thời đỏ bừng mặt, không biết vì thẹn hay vì mệt, nói xạo: "Ta là tổ trưởng mà, phải lần lượt thông báo đến từng thành viên mới yên tâm."
Tôi lạnh lùng: "Ta biết rồi, ngươi về đi."
Hắn chẳng chịu quay về, lúc này Băng Tâm quay lại, không ngờ Chu Tiểu Hào lại mặt dày cười nói: "Trùng hợp quá, lại gặp nhau, trưa nay mấy người định đi ăn ở đâu, ta có thể tham gia không?"
Trong lòng tôi gào thét, chưa bao giờ lại thấy một kẻ vô liêm sỉ như hắn. Băng Tâm chẳng muốn nói chuyện với hắn kéo tay tôi nói: "Tống Dương ca ca, chúng ta đi thôi."
Ba người chúng tôi đi lên trước, Chu Tiểu Hào lếch thếch theo sau, ai cũng thấy phiền hà. Công bằng mà nói, gặp cô gái mình thích, chủ động tìm cơ hội cũng là bình thường, nhưng người ta rõ ràng tỏ ý không thích ngươi thì cũng đừng quấn lấy người ta.
Băng Tâm liếc mắt về sau, chán ghét nói: "Tên mập này chẳng đi theo nổi đâu. Tống Dương ca ca, chúng ta cứ đi thẳng lên núi cho hắn khỏi theo đuôi."
Thường ngày Chu Tiểu Hào dùng ké bao nhiêu dầu gội, xà bông, kem đánh răng rồi lại học tiếng Anh ban đêm quấy rầy chúng tôi rất nhiều, tôi cũng chẳng phải thánh nhân mà không để bụng, nên gật đầu đồng ý.
Thế nhưng nếu lúc đó tôi không quyết định như vậy, thì sự việc sau đó đã không xảy ra, chúng tôi cũng không suýt nữa thì bỏ mạng.
Chúng tôi cố ý đi lên trên núi, Chu Tiểu Hào thì quá béo, theo sau rất vất vả nhưng hắn vấn cắn răng kiên trì. Đột nhiên mây đen kéo tới, tiếng sấm vang vọng, tôi nói: "Trời sắp mưa!"
Ở trên núi mà gặp mưa to thì rất phiền, có khi sẽ thành đống chuột lột, tôi cũng chẳng thèm chơi Chu Tiểu Hào nữa, vội hô: "Mau xuống núi, tìm chỗ nào trú mưa!"
Mưa tới nhanh hơn tôi nghĩ, vừa xuống được nửa đường thì từng hạt nước to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống, đập vào mặt đau rát. Bốn người chúng tôi hoảng hốt chạy bừa, trông thấy một tòa kiến trúc, chẳng để ý mà xông vào.
Sau khi vào trong mới nhận ra đây là một ngôi miếu cổ đổ nát, tôi nhìn bốn phía hiếu kỳ hỏi: "Lúc lên có thấy ngôi miếu này không?"
Đại Lý nói: "Không trông thấy, chẳng lẽ chúng ta đi lạc?"
Tôi lấy điện thoại ra mở bản đồ nhìn một chút, phát hiện chẳng có vạch tín hiệu nào, bên ngoài mưa như trút nước, chỉ còn cách chờ mưa tạnh.
Lúc này Chu Tiểu Hào đang quỳ ở giữa điện, hướng về tượng phật giăng đầy mạng nhện, dập đầu khấn: "Phật Tổ từ bi, mượn bảo địa tránh mưa, xin người đừng phiền lòng, ngày khác con xin tới thắp hương."
Vương Đại Lý nói: "Không ngờ tiểu tử này cũng tín phật."
Chu Tiểu Hào đứng dậy nói: "Tín phật thì sao? Công dân Trung Quốc được tự do tín ngưỡng, chẳng lẽ tín chúa thì thượng đẳng, còn tín phật thì hạ đẳng sao?"
Vương Đại Lý nói: "Ngươi phản ứng dữ thế, ta có nửa chữ nào chê bai tín ngưỡng của ngươi đâu?"
Chu Tiểu Hào chỉ mượn cớ phát tiết mà thôi, hắn hừ một tiếng: "Sao các ngươi cố tình đi lên đỉnh núi, định vứt bỏ ta sao?"
Tôi bực mình: "Vậy ngươi đi theo làm gì?"
Chu Tiểu Hào ngang bướng: "Ta đi theo các ngươi bao giờ? Đường là của trời, ta thích đi đâu thì đi chứ?"
Tôi thầm nghĩ đúng là vụng chèo khéo chống, chính mình đi theo lạc đường rồi lại trút giận lên đầu chúng tôi.
Chu Tiểu Hào lại dập đầu trước tượng La Hán, tượng Quan Âm một lượt. Bố cục ngôi miếu này khá lớn, Văn Thù Bồ Tát, Tam Thế Phật, Quan Âm, La Hán đều có nhưng đã đổ nát, trên tượng nào cũng bám một lớp bụi dày. Còn có mấy cây xà gồ mục nát, lúc nào cũng chực rơi xuống khiến tôi e ngại, trần nhà thì thủng lỗ chỗ, mưa dột xuống đọng đầy nước dưới sàn.
Chính sách tôn giáo của quốc gia là tự trị tự dưỡng, có lẽ ngôi miếu này đã lâu không có người hương hỏa, mới xuống cấp như vậy.
Vương Đại Lý kiểm tra xung quanh, nói: "Dương tử, ta cảm thấy ngôi miếu này cứ âm u thế nào, chẳng thấy sư sãi gì."
Tôi lắc đầu không biết, chợt Chu Tiểu Hào la lên: "Phật Tổ hiển linh! Phật Tổ hiển linh rồi!"
Chúng tôi qua đó nhìn, hắn đang ngồi bệt dưới sàn nhà, chỉ vào một tượng La Hán, hai mắt La Hán đang từ từ chảy xuống hai hàng lệ xanh. Mặc dù không theo chủ nghĩa vô thần, nhưng tôi cũng chẳng tin chuyện Phật Tổ hiển linh này.
Hai hàng lệ chảy rất chậm, có vẻ không phải là nước. Tôi nắm lấy cánh tay La Hán, lại chợt thấy hơi có nhiệt độ, bỗng thấy là lạ ở chỗ nào.
Tôi bước lên, định xem xét một chút, Chu Tiểu Hào lập tức ngăn lại: "Tống Dương, ngươi làm gì vậy, không được vô lễ với Phật Tổ."
Tôi giải thích: "Đây không phải nước mắt, nhất định trong bụng La Hán có giấu gì đó."
Chu Tiểu Hào nói: "Nói như ngươi thì là Phật Tổ đang gạt chúng ta? Ăn nói bậy bạ coi chừng bị sét đánh đấy."
Nói xong hắn lại cung kính dập đầu mấy cái, miệng nói thiện tai thiện tai. Tôi thầm nghĩ đúng là không thể nói lý, phiền nhất cái loại người luôn cho rằng tín ngưỡng của mình là chân lý tối cao.
Lúc này đột nhiên trong đại điện trống không lại vang lên mấy tiếng gõ mõ, nhưng quay đầu nhìn lại chẳng có một ai, tôi với Băng Tâm kinh ngạc nhìn nhau!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất