Chương 266: Ngôi miếu quỷ dị
Vương Đại Lý run cầm cập, hai hàm răng đập vào nhau nói: "Dương tử, ở đây đúng là có gì đó không đúng, hay là ta mau rời khỏi đi."
Tôi nói: "Đi? Đi đâu? Bên ngoài mưa như trút nước thế kia, đợi lát đi."
Tôi bước tới kiểm tra cái mõ, bên ngoài phủ kín một lớp mạng nhện, căn bản là không có dấu vết bị gõ. Vừa buông mõ xuống, bỗng có một tiếng ken két rất chậm tựa như tiếng mở cửa. Đại điện rõ ràng không có cánh cửa nào, sao lại có tiếng đẩy cửa?
Trong phim kinh dị, thứ đáng sợ nhất không phải là ma quỷ, mà chính là thứ nhạc nền chết tiệt, không tin bạn cứ thử lồng tiếng bài hát Phượng Hoàng Truyền Kỳ vào phim The Ring mà xem, chắc chắn sẽ không thấy sợ.
Hai tiếng động lạ này khiến ngay cả Tôn Băng Tâm cũng sợ hãi, nắm chặt tay áo tôi, nức nở nói: "Tống Dương ca ca, hay là ta đừng lộn xộn nữa, mưa tạnh thì lập tức đi ngay, được chứ?"
Tôi gật đầu một cái: "Được!"
Mưa lớn thì nhanh ngớt, những vẫn chưa tạnh hoàn toàn, bên ngoài còn đang liên miên mưa phùn, bầu trời u ám. Mấy người chúng tôi ngồi quây lại một chỗ phải tới ba bốn giờ đồng hồ, đột nhiên Đại Lý đứng lên nói: "Không thể chịu được nữa."
Tôi nghĩ rằng hắn không chịu được không khí âm u ở đây, ai ngờ câu tiếp theo là: "Dương tử, bàng quang ta sắp vỡ rồi, ngươi cùng ta ra sân sau một lát đi."
Tôi nói: "Ngươi tìm cái lư hương rỗng mà giải quyết."
Chu Tiểu Hào trừng mắt nhìn tôi: "Kẻ nào dám, ta nóng lòng xem đấy."
Vương Đại Lý đã sớm không chịu được tên này mắng: "Xem ngươi kìa, cứ như miếu này do ngươi dựng lên vậy, Phật Tổ chẳng để ý ba cái chuyện này đâu. Chỉ đi tiểu mà cũng giáng tội, ngươi mê tín quá rồi."
Chu Tiểu Hào gân cổ: "Ngươi cứ thử bất kính với Phật Tổ xem!"
Tôi khuyên can: "Thôi thôi, để chúng ta ra sân sau giải quyết, Băng Tâm muội có muốn đi giải quyết chút không?"
Băng Tâm đỏ mặt nói: "Muội không cần."
Tôi với Đại Lý ra sân sau, ở đó còn có một thiền viện giữa sân có một lư hương rất lớn, cỏ dại mọc đầy. Hai bên là mái hiên các gian phòng của hòa thượng, nhưng cũng trống không.
Tôi với Đại Lý tìm một góc tối, hắn vừa móc của quý ra, đột nhiên cách một tiếng khiến hắn sợ tới mức suýt thì tiểu cả lên người tôi. Âm thanh kia ngắt quãng rất có quy luật, Vương Đại Lý run rẩy hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Chợt tôi nghe có tiếng bước chân, hình như là của Băng Tâm, vội nói: "Mau cất thằng nhỏ của ngươi lại."
Băng Tâm quả nhiên chạy tới, hỏi: "Tống Dương ca ca, huynh có nghe thấy không, hình như có tiếng gì đó rất kỳ quá"
Tôi gật đầu: "Chúng ta qua đó xem một chút."
Cả ba đi xuyên qua thiền điện, đằng sau còn có một cái sân nhỏ, chất đầy mấy thứ linh tinh, còn có cả những tượng phật khắc dở. Vương Đại Lý la lên một tiếng: "Có quỷ!"
Nói xong nhảy tót ra sau lưng tôi, tay chỉ về một hướng. Tôi quay qua đó nhìn, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Dưới gốc hòe già có một hòa thượng đang đứng, một nửa gương mặt như sáp nến bị nung chảy, còn lộ ra hàm răng, nửa gương mặt bên kia thì lại lành lặn cứ y như kẻ hai mặt trong Batman vậy, trông vô cùng đáng sợ.
Hắn đang dùng cái rìu sắc bén bổ củi, âm thanh vừa nãy là do hắn gây ra, dưới chân đã chất đầy củi khô. Tôi bước tới, khách khí nói: "Chào sư phụ, chúng tôi vào trú mưa nhờ, thật ngại quá, đợi lát nữa rời đi sẽ lưu lại chút tiền hương hỏa."
Hòa thượng dừng tay, nhìn tôi bằng con mắt u ám, sau đó lại tiếp tục công việc. Vương Đại Lý kéo tay tôi: "Dương tử, mưa ngớt rồi, chúng ta mau đi thôi, tên này nhìn có vẻ không bình thường."
Đột nhiên hòa thượng kia dùng rìu bổ một nhát rất nặng nề, chát một tiếng lưỡi rìu ngập trong cọc gỗ, âm trầm nói: "Mặc dù mặt của ta bị hủy, nhưng lỗ tai không bị điếc, đừng có đứng đó nói bậy bạ, nếu không lão tử một rìu chém chết các ngươi. Mưa tạnh rồi, mau cút!"
Tôi chợt kinh ngạc, hòa thượng mà ăn nói như vậy, lại còn xưng là lão tử, đột nhiên tôi có một ý nghĩ, hắn chẳng phải là tội phạm truy nã cải trang đấy chứ?
Tôi cố gắng hình dung lại, những tội phạm đang bị truy nã trong tỉnh không có kẻ nào giống thế này.
"A di đà phật!"
Một câu phật hiệu du dương cất lên, theo sau là một hòa thượng mập lùn đi tới, trách móc: "Tịnh Không, người xuất gia không loạn ngôn, sao có thể ăn nói như vậy với khách? Vào chép phạt mười lần kim cương kinh để sám hối."
Kẻ hai mặt hừ lạnh một tiếng, buông rìu ra, đi vào một căn phòng. Hòa thượng mập này có một ánh mắt nhân hậu, rất có phong thái, chắp tay nói: "Bần tăng pháp danh Tịnh Ngộ, là trụ trì ở đây, các vị viếng thăm bổn tự cũng coi như là có duyên, chi bằng dùng tạm bữa cơm chay rồi hãy đi."
Chúng tôi chưa ăn cơm, từ bữa trưa tới giờ đã ba tiếng, bụng réo ùng ục, Đại Lý nói: "Vậy thì không phải phép lắm, để chúng tôi quyên ít tiền nhang đèn."
Trụ trì cười: "Tất cả đều tùy duyên, mời các vị vào trong ngồi."
Chu Tiểu Hào chẳng biết đã tới từ lúc nào, nói qua loa với trụ trì mấy câu, sau đó cùng chúng tôi theo trụ trì tới một căn phòng có đề chữ 'Hương tích trù' là nơi các hòa thượng dùng bữa. Trong phòng có một hòa thượng, trên mặt hằn vết sẹo, cứ nhìn chằm chằm Băng Tâm. Tôi giật tay áo nàng, thấp giọng nói: "Vạn lần cẩn thận, ngôi miếu này rất khả nghi."
Trụ trì nói với hòa thượng mặt sẹo: "Tịnh hóa, đi chuẩn bị chút cơm chay khoản đãi bốn vị khách quý."
Mặt sẹo hỏi: "Dùng củ cải muối năm nay hay năm ngoái?"
Trụ trì đáp: "Năm nay, chuẩn bị thêm cơm và bảo Tịnh Không nhặt thêm ít dưa muối."
Vương Đại Lý cười hì hì: "Hòa thượng căn cơm cũng thật lắm chuyện, lại còn phân ra củ cải muối năm ngoái năm nay, liệu có củ cải muối năm 1982 không?"
Tôi thì lại không cười nổi, ông nội từng nói, ra ngoài mà nghe những lời này đều là điềm gở, hơn nửa là tiếng lóng giang hồ. Ví dụ như thầy bói, trước khi xem sẽ sai trợ thủ bảo khách điền thông tin vào một tờ giấy, sau đó dẫn khách vào. Trợ thủ với thầy bói sẽ nói với nhau mấy câu, nghe qua như là hỏi có cần dâng trà không, thời tiết hôm nay thế nào, thực ra đều là tiếng lóng để trao đổi về thông tin của khách, nhưng người ngoài hoàn toàn không hay biết gì.
Tôi mơ hồ ý thức được bọn họ chưa chắc đã là hòa thượng thật, có thể là tội phạm trốn nã.
Sau khi ngồi xuống, Chu Tiểu Hào lễ phép nói chuyện với trụ trì, hỏi ở đây có bao nhiêu nhà sư.
Trụ trì cười nói khi ông ta còn trẻ, ở đây có nhiều sư lắm, nhưng dần dần do hương hỏa không có, bọn họ liền đi ra ngoài hóa duyên, chỉ còn mấy người ở lại trông coi. Sinh hoạt hàng ngày ở đây đều dựa vào họ xuống núi hóa duyên, người xuất gia lấy nghèo khổ làm thú vui, chỉ cần cơm canh đạm bạc là đủ rồi.
Chu Tiểu Hào tán dương: "Các ngài sống tốt đời đẹp đạo, tinh thần thật đáng khâm phục. Cũng không dám giấu giếm, tôi từ nhỏ đã hướng phật, thấy chùa miếu nhất định phải tới bái lạy, chờ lát nữa tôi thay các vị quét dọn đại điện."
Trụ trì chắp tay: "Không dám, không dám."
Vương Đại Lý khịt mũi coi thường, nhỏ giọng nói: "Giả bộ, giả bộ nữa đi."
Tôi nãy giờ ngồi bên cạnh, quan sát nét mặt, đột nhiên chen vào một câu: "Trụ trì, ngài và mấy vị hòa thượng kia là sư huynh đệ à?"
Trụ trì đáp: "Dĩ nhiên không phải, ta là sư phụ của bọn hắn."
Tôi cười lạnh nói: "Tôi ít hiểu biết, thứ cho tôi nói càn, ông là sư phụ bọn họ, tại sao pháp danh của ông và họ đều lấy chữ Tịnh làm đệm?"
Khóe miệng ông ta rõ ràng hơi giật một cái, mồ hôi thấm ra trên đầu, niệm một câu phật hiệu, nói: "Thực ra nghiêm túc mà nói, ta là đại sư huynh của họ, chỉ là nhập môn tương đối sớm, lễ thụ giới của họ đều do ta hoàn thành."