Chương 267: Gài bẫy
Tôi nhìn chằm chằm cái đầu trọc của hắn, nói: "Còn nữa, trên đầu ngài chấm 9 chân nhang, chắc lúc thụ giới rất đau đấy nhỉ."
Trụ trì xoa đầu cười ha hả: "Người xuất gia chấm chân nhang trên đầu, tượng trưng cho cắt đứt trần duyên, có đau cũng chỉ là nhất thời."
Tôi hỏi lại: "Thứ cho tôi mạo muội, mặc dù là ngoại đạo, nhưng tôi có nghe nói từ những năm 80, đạo phật trong nước đã bãi bỏ quy củ này, sao ở đây vẫn giữ?"
Sắc mặt trụ trì tức thì trở nên khó chịu, ấp úng không nói nên lời. Đột nhiên Chu Tiểu Hào đứng dậy hét: "Tống Dương, ngươi quậy đủ chưa? Cứ lặp đi lặp lại làm khó dễ đại sư, ngươi không thành kính sẽ bị phật tổ giáng tội đấy."
Tôi nói: "Hỏi một chút cũng không được sao? Cái gì mà phật tổ giáng tội, ngươi đừng hù dọa ta, ta đã từng xem qua kinh phật, đạo phật là giác ngộ con người hướng thiện, khác với Thần giáo. Huống chi Phật Tổ là người đã giác ngộ triệt để, cứ vì vài ba chuyện vặt này mà ai cũng giáng tội, thì ông ta quá bận rộn à?"
Chu Tiểu Hào giận tới môi tím xanh, chỉ vào mặt tôi: "Ngươi, ngươi ngươi cút ra ngoài cho ta, loại người như ngươi vào chùa miếu chỉ là một sự xúc phạm."
Tôi đáp: "Đi thì đi, ta cũng chả ham hố cái bữa cơm chay ở đây, ra ngoài tìm quán thịt chó làm vài chai bia còn hơn."
Vừa nói tôi vừa gọi Vương Đại Lý và Băng Tâm chuẩn bị đi, đột nhiên trụ trì niệm phật hiệu, nói: "Mấy vị chớ nên cãi nhau, vị tiểu thí chủ này cũng chỉ là hiếu kỳ, không có ý khinh nhờn Phật Tổ, ngã phật từ bi sẽ không vì chuyện nhỏ này mà giáng tội."
Chu Tiểu Hào nổi giận, trợn trừng mắt lườm tôi, đại khái hắn không nghĩ trụ trì sẽ nói đỡ cho tôi.
Tôi đĩnh đạc ngồi xuống, trụ trì đứng dậy nói: "Để ta đi đôn đốc cơm chay, mấy vị chờ một lát."
Chu Tiểu Hào vẫn còn lườm tôi, nói: "Tôi đi hỗ trợ."
Chờ hai người rời khỏi, Băng Tâm mới hỏi tôi: "Tống Dương ca ca, vừa rồi huynh diễn kịch à?"
Tôi nói: "Sao muội lại biết?"
Nàng cười, khoa chân múa tay: "Ngữ khí không giống bình thường, vả lại diễn xuất của huynh chán lắm, nhìn thoáng qua là biết."
Tôi xấu hổ: "Chỉ cần con lừa trọc kia tin là được."
Vương Đại Lý kinh ngạc: "Là ý gì Dương tử, sao ngươi phải diễn kịch?"
Những thứ này để giải thích sau, bây giờ nhân lúc không có người, đứng lên quan sát xung quanh một chút. Tôi ngửi ngửi mặt bàn, phát hiện có mùi mỡ động vật và mùi rượu, trong góc còn vứt mấy mẩu thuốc lá. Vén tấm nệm mà hòa thượng mặt sẹo ngồi, còn phát hiện bên dưới có một tạp chí khiêu dâm đã rách nát.
Đúng như tôi dự đoán, đám hòa thượng này là giả, lão trụ trì từ đầu tới cuối đang diễn trò.
Tôi ngồi xuống nhỏ giọng nói với hai người: "Mọi người nghe cho kỹ, mấy con lừa trọc này rất có thể là tội phạm trốn nã, bắt đầu từ bây giờ đừng rời khỏi tầm mắt của nhau, cũng tránh đánh rắn động cỏ, nếu xảy ra xung đột ta ắt thua thiệt. Chúng mời chúng ta ở lại ăn cơm có nghĩa là cố ý muốn giữ chúng ta qua đêm, tối nay sẽ xảy ra chuyện gì có trời mới biết, giờ cứ giả bộ không biết gì, tìm cơ hội chạy trốn."
Vương Đại Lý kinh ngạc: "Tội phạm trốn nã? Lời này không nói bừa được, ngươi chắc chắn không?"
Tôi đáp: "Đến 90% là chắc chắn, người bình thường chẳng ai đóng giả hòa thượng làm gì, lại ở nơi khỉ ho cò gáy chẳng dầu chẳng nước. Nơi này không có sóng điện thoại, giao thông bất tiện, ắt là một nơi trốn nã lý tưởng."
Vừa rồi cãi nhau với Chu Tiểu Hào thực ra muốn biểu lộ một tin tức, nhằm khiến trụ trì cho tôi là kẻ nông cạn thích tỏ ra thông minh, loại người như vậy sẽ có chỗ thuận lợi, ví như hỏi linh tinh sẽ không bị nghi ngờ.
Băng Tâm hỏi: "Vừa rồi chúng ta không vạch trần chúng, chúng giữ chúng ta ở lại làm gì?"
Vương Đại Lý nói: "Đần! Cướp sắc chứ sao, muội xem họ đã bao lâu không thấy gái rồi?"
Băng Tâm bị dọa tới che miệng, nước mắt lưng tròng, tôi bảo Đại Lý chớ nói bậy, cướp sắc không phải là không có khả năng, nhưng nguy cơ này chỉ xếp thứ hai. Đứng trên lập trường của tội phạm trốn nã mà nói, chúng nhất định sẽ vô cùng cẩn trọng, có bốn sinh viên trẻ xông vào, chi bằng giết hết để đảm bảo an toàn.
Vương Đại Lý nói: "Chúng ta có ba người còn tiếp ứng lẫn nhau được, Chu Tiểu Hào thì phải làm sao?"
Vấn đề này tôi vẫn canh cánh trong lòng, Chu Tiểu Hào một lòng hướng phật, có nói hắn cũng không tin, vả lại quan hệ giữa hắn và chúng tôi rất căng thẳng, nếu hành động khẳng định là không ăn ý.
Dù bình thường có ghét hắn tới mức nào, nhưng cũng là người vô tội, hắn cũng có gia đình của mình, xuất phát từ lương tâm, tôi tuyệt đối không thể bỏ mặc hắn.
Suy nghĩ một hồi, trước mắt chúng tôi là nguy hiểm trùng trùng, nếu nội bộ còn lục đục thì càng trầm trọng, lập tức phân tích: "Quan hệ giữa Chu Tiểu Hào và chúng ta rất căng, thực ra cũng có thể lợi dụng điểm này."
Vương Đại Lý hỏi: "Lợi dụng bằng cách nào? Dùng Chu Tiểu Hào làm con mồi sao? Từ trong thâm tâm, ta đồng ý."
Tôi mắng: "Cút! Giờ ta còn chưa nghĩ ra, tới đâu hay tới đó đi."
Băng Tâm ôm ngực lo lắng: "Liệu chúng có bỏ độc vào đồ ăn không?"
Tôi cười nói: "Kiến thức độc lý của muội tốt như vậy, chắc hẳn cũng biết trên thế gian chẳng loại độc nào vô sắc vô vị, xianua được mệnh danh là vua độc, cũng có vị đắng rất nặng, sẽ phát hiện ra ngay lập tức. Ta nghĩ khả năng đầu độc là không cao."
Thực ra lý do chính đằng sau là bọn chúng ở đây cấm dục lâu ngày, muốn cướp sắc Băng Tâm nhất định sẽ để nàng sống, đương nhiên tôi không dám nói ra, nếu không nàng sẽ sợ quá mà hỏng hết kế hoạch.
Ngồi một lát, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hét thảm, tôi hơi ngẩn người, vội lao ra. Âm thanh phát ra từ một căn thiện phòng, chúng tôi vừa tới thì bất chợt kẻ hai mặt tay cầm rìu xổ ra chặn đường, lạnh lùng quát: "Cút ngay!"
Vương Đại Lý la lên: "Các ngươi làm gì Chu Tiểu Hào rồi?"
Kẻ hai mặt hung tợn quát lên: "Bảo các ngươi cút, không nghe thấy sao? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?"
Lúc này trụ trì từ bên trong đi ra nói: "A di đà phật, thiện tai thiện tai. Tịnh Không, cho họ vào đi."
Chúng tôi vào phòng, thấy Chu Tiểu Hào đang ôm chân lăn lộn dưới đất, bên cạnh là một cái ghế bị đổ. Thì ra trụ trì bảo hắn đứng lên ghế lấy một cuốn kinh thư, đột nhiên sơ ý ngã xuống. Lúc nói những lời này, tôi để ý rõ ràng hắn đang nói láo, tôi không ngờ đám lừa trọc này lại chơi trò ném đá giấu tay.
Băng Tâm tiến tới kiểm tra thương tích của Chu Tiểu Hào, nói: "Không gãy, nhưng bị rạn xương, muội phải tìm cái gì để cố định..."
Chu Tiểu Hào khóc: "Rạn xương? Chân ta không giữ được ư?"
Tôi nói: "Tuổi còn trẻ, rạn xương không đáng ngại, chỉ cần chăm sóc nghỉ ngơi tốt sẽ mau lành lại thôi."
Tuy nói mau cũng phải mất mấy tháng, có câu thương cân động cốt phải trăm ngày. Chúng tôi tìm mấy cành cây, Băng Tâm giúp Chu Tiểu Hào cố định đơn giản, hắn nhìn nàng với con mắt đầy cảm kích, nói một câu buồn nôn: "Băng Tâm, nàng tốt với ta quá!"
Vương Đại Lý nhổ nước bọt: "Trời ơi, con mẹ nó ngươi tự mình đa tình rồi, Băng Tâm muội muội học y, giúp ngươi chẳng có ý gì đâu."
Chu Tiểu Hào bực tức: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Hai người cãi vã mấy câu, không để ý trụ trì đang đứng ở cửa thiền phòng, khóe miệng lộ ra một tia cười âm hiểm: "Chu thí chủ bị thương, ta thấy chi bằng mọi người nghỉ ngơi ở đây một đêm, đợi mai mưa tạnh rồi đi cũng chưa muộn."
Tôi vô cùng tức giận, trong lòng thầm mắng con lừa trọc, dám gài bẫy chúng ta!