Chương 273: Hạnh phúc của Tiểu Tống với Đại Lý 🤣
Hai mặt trợn tròn mắt nhìn tôi khó tin, hơn nửa ngày mới nói: "Ngươi,...ngươi là quan rất lớn ư?"
Tôi cười ha hả: "Đã bị phái tới đây nằm vùng, người còn nghĩ ta là quan lớn sao? Nhưng ta có thể tự mình thả ngươi đi." Tôi nhìn điện thoại rồi nói: "Bây giờ là 10h, cảnh sát sớm nhất cũng phải 2h chiều tới đây, ngươi có thể rời đi trước, sau này chuyện này một chữ ta cũng không nhắc tới ngươi."
Hai mặt cảm động nói: "Sao ngươi lại tin tưởng ta? Ngộ nhỡ ta tiết lộ thì sao?"
Tôi lắc đầu: "Bởi vì ta tin vào mắt nhìn người của mình."
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân nặng nề, là mặt sẹo quay lại. Hai mặt bảo tôi mau trốn, xung quanh không có chỗ nấp, tôi bèn chui vào khe tường giữa đại điện với sân trốn. Hai mặt cầm rìu lên tiếp tục làm việc, mặt sẹo nói: "D*m*, vừa rồi không nghe tiếng chẻ củi, có phải ngươi lại lười biếng không?"
Hai mặt ấp úng nói: "Ta vừa nghỉ ngơi một lát."
Mặt sẹo hỏi: "Lão đại để thuốc lá ở đâu?"
Hai mặt khuyên nhủ: "Nhị ca, ngươi hút bớt một chút đi, ở chỗ chết tiệt này khó mua lắm, lão đại biết được lại quở trách."
Mặt sẹo thô bạo hét lên: "Cút, d*m* chưa tới phiên ngươi dạy bảo ta. Ngươi biết sáng nay xảy ra chuyện gì không? Lão Tứ với Lão Ngũ hai con chó này đào được đồ, đã rủ nhau bỏ trốn, lão đại đang cầm đồ chơi đuổi theo chúng rồi. Ta còn phải ở đây, con bà nó giám sát mấy đứa sinh viên, nếu ta được quyết định thì đã một dao chém chết chúng, haiz, mau đi lấy bao thuốc cho ta không ta gọt chết ngươi."
Hai mặt vâng vâng dạ dạ cúi đầu: "Đợi tí, ta đi lấy cho ngươi."
Chờ mặt sẹo đi, tôi mới thò đầu ra hỏi: "Trụ trì mang theo đồ chơi, cái gì là đồ chơi?"
Hai mặt đáp: "Súng! Bọn chúng có mười mấy khẩu Standard rifle, giấu ở đâu ta không biết."
Tôi suy tư, nếu chúng có súng, cảnh sát tới đây sẽ xảy ra bắn nhau, không ít thương vong, chi bằng dùng chính sức mình bắt chúng lại.
Tôi nói: "Đừng đưa thuốc cho hắn vội, chờ ta chút."
Tôi nhớ có mấy bụi cỏ quen quen ngoài cổng miếu, liền chạy ra ngoài nhổ vài gốc rồi mang vào đưa cho hắn: "Loại cỏ này tên là dâm dương hoắc, ngươi đi giã lấy nước rồi nhỏ vào trong đầu lọc."
Hai mặt hoang mang: "Có độc ư? Ngươi đừng dùng cách này, ngộ nhỡ hắn phát hiện, giết ta thì coi như xong."
Tôi cười nói: "Yên tâm đi, cỏ này không có độc, chỉ làm người ta hứng tình thôi."
Hắn lại nói: "Ta mà bóc bao thuốc ra hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ, đám người này toàn là quay về trên mũi đao, rất đa nghi."
Tôi nói: "Có cách nào lừa được hắn không?"
Hai mặt suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Để ta rút một điếu, thường ngày ta cũng hút thuốc. Bình thường chúng cho ta mới được hút, kiểu gì cũng bị mắng, có điều rất đáng. Thứ cho ta nhiều lời, ngươi có chắc chắn 100% không?"
Tôi gật đầu: "Ta chắc chắn bắt sống được hắn. Phải rồi, cái mật mã kia ngươi có được biết không?"
Hai mặt trả lời: "Chúng không cho ta tìm kho báu cùng, nhưng ngày nào cũng nhắc, ta sớm thuộc lòng. Ngươi nghe cho kỹ, chỉ có 12 ký tự : 3 tử mão, 2 tử tị, 1 xú tử 4 vô hợi."
Nghe xong, tôi cứ như người trên mây, đây là cái mẹ gì? Hai mặt nhắc lại một lần: "Ngươi nhớ chưa?"
Tôi đáp: "Nhớ, có điều 12 ký tự này sắp xếp lộn xộn à, sao lại có mấy số ở đầu?"
Hai mặt cười khổ: "Nếu ta biết được huyền cơ của dãy sóp thì còn đứng đây được sao? Chúng sớm đã giết ta rồi."
Tôi vỗ vai hắn: "Đưa thuốc cho hắn xong thì ngươi chạy đi, chạy càng xa càng tốt."
Hai mặt thở dài: "Ta lưu vong đã 10 năm trời, gia đình và công việc đều không còn, giờ ra ngoài biết làm gì?"
Tôi nói: "Thà kéo cái đuôi trong bùn còn hơn là phải ngồi tù. Ta nghĩ ngươi có thể mặc đồ hòa thượng, giả làm sư đi hành khất, quyên góp tiền hương hỏa. Tuy có vất vả nhưng sau này không bị chúng sai khiến nữa."
Đột nhiên hai mặt quỳ mọp xuống đất, tôi hỏi ngươi đang làm gì vậy?
Hắn cảm kích nói: "Đại ân đại đức chẳng có gì báo đáp, xin hỏi ân công tên gì?"
Tôi nói: "Ta tên Tống Dương, nếu ngươi có dịp tới Nam Giang, có thể tìm cảnh sát hỏi thăm ta, ta mời ngươi ăn cơm."
Hai mặt cất bước đi, tôi cũng nhanh chóng chạy về, thấy mặt sẹo đang đứng trước cổng chống nạnh quay ra ngoài. Tôi len lén nép sát chân tường, vòng một vòng vào trong khu thiện phòng. Đại Lý kéo tay áo tôi: "Dương tử, ngươi đi đâu lâu thế làm chúng ta sợ quá, chỉ e tên kia xông vào."
Tôi nói: "Không sao, đợi lát nữa chúng ta diễn một vở kịch hay."
Tôi nói kế hoạch của mình cho hai người, kế hoạch chính là hai người sẽ ở trên giường giả vờ làm chuyện đó, phát ra một ít âm thanh để dẫn dụ mặt sẹo đi vào. Băng Tâm lập tức đỏ bừng mặt, ngại ngùng nói: "Tống Dương ca ca, đây cũng quá đường đột đi, huống chi...huống chi..." nàng liếc mắt nhìn Vương Đại Lý.
Tôi nói: "Muội không cần làm gì hết, ngồi cạnh rên mấy tiếng là được, để ta với Đại Lý diễn trò."
Vương Đại Lý trợn tròn mắt: "Mẹ ơi, lại định làm gì ta, ngươi chắc chắn có tình ý với ra rồi."
Tôi nghiêm mặt: "Nghiêm túc một chút, chúng ta phải bắt sống một tên tội phạm vô cùng độc ác, cần phối hợp cho tốt, nếu thất bại thì cả ba sẽ mất mạng, hiểu không?"
Một lát sau, hai mặt mang bao thuốc cho mặt sẹo. Hai mặt đã tự mình rút ra một điếu ngậm trên mồm, mặt sẹo trông thấy lập tức tát một phát vào mặt hắn: "D*m*, ngươi càng ngày càng trèo lên đầu lên cổ, thuốc của ta mà cũng dám rút ra?"
Hai mặt vâng vâng dạ dạ nói: "Nhị ca, ta lên cơn nghiện quá, cho ta một điếu thôi."
Mặt sẹo giẫm nát điếu thuốc trên đất, quát: "Cút ngay!"
Vương Đại Lý và Băng Tâm nhìn sững sờ, như vậy có thể thấy địa vị của hai mặt ở đây vô cùng thấp kém, chỉ là một tên sai vặt hạ đẳng.
Có điều diễn trò như vậy, mặt sẹo lại chẳng hề nghi ngờ, rút ra một điếu thuốc bắt đầu hút. Hắn nghiện thuốc rất ghê, hút hết điếu này tới điếu khác, loáng cái đã hết ba điếu. Tôi dùng mắt ra hiệu cho Băng Tâm với Đại Lý chuẩn bị.
Xong xuôi, tôi với Đại Lý chui vào trong chăn, Đại Lý ấm ức nói: "Lần này còn hơn cả lần trước, chui vào chăn luôn, móa!"
Tôi nói: "Đừng có nói nhảm, lần này ta đâu có cởi quần."
Vương Đại Lý nói: "Cứ cái đà này, lần tới chắc ngay cả trinh tiết ta cũng khó giữ."
Tôi bắt đầu giả bộ làm động tác, Băng Tâm đứng cạnh bắt đầu rên, mặt nàng đỏ bừng, nhưng lại rên như thật, kèm them mấy tiếng nói ngắt quãng: "Tống Dương ca ca, nhẹ một chút! Sướng quá!" tôi nghe mà cũng ngại ngùng.
Đột nhiên tôi phát hiện có một vật cứng gồ lên người tôi, liền thấp giọng mắng: "Đại Lý, ngươi có liêm sỉ không vậy? Còn cương cứng được?"
Hắn vô tội đáp: "Đâu có, là con dao ngươi đưa ta mà."
Lúc này tôi cũng chẳng có thời gian mà điều tra xem có phải dao thật không. Băng Tâm rên một hồi, vẫn chưa có động tĩnh, nàng nhỏ giọng nói: "Tống Dương ca ca, kế hoạch bất thành rồi."
Tôi nói: "Kiên nhẫn một chút, rên tiếp đi."
Loại dâm dương hoắc này, dê ăn vào thì đến khúc gỗ mục nó cũng chơi. Tôi chắc chắn mặt sẹo bây giờ tinh trùng đã lên tận não, toàn thân nóng bức, tinh thần mất tập trung, thể nào cũng không cưỡng lại được tiếng con gái rên trong phòng.
Đột nhiên rầm một tiếng, cửa bị đá văng, Đại Lý vội rúc vào chăn, sợ bị phát hiện. Mặt sẹo đỏ bừng má, mũi nở to, thở hổn hà hổn hển, hắn thô bạo mắng: "Con mẹ nó ban ngày ban mặt, lũ sinh viên chó đẻ lại sung sướng ở đây, làm lão tử nghe mà nóng cả người."
Tôi nói: "Ngươi không được vào, đi ra đi!"
Mặt sẹo sải bước đi tới: "Tên dê con mắc dịch, làm việc trong địa bàn của ta thì phải nộp thuế. Để lão tử thu thuế trước đã!"
Hắn giở mạnh cái chăn lên, đột nhiên trông thấy tôi với Đại Lý đang ôm nhau, mồ hôi nhế nhại, sững sờ giây lát vội đưa tay ra sau lưng. Tôi hét lên: "Động thủ!"
Chân hắn đứng trên cái thòng lọng chúng tôi kết bằng ga trải giường, một đầu Băng Tâm cầm, nàng lập tức kéo mạnh, hai chân mặt sẹo bị trói, ngã ngửa ra sau.
Tôi tức thì quấn chăn vào người hắn, ôm chặt lấy!