Chương 279: Tên luật sư giảo hoạt
Tôi với Tiểu Đào đi vào phòng khẩu cung, đối mặt với một ngôi sao cả triệu người hâm mộ ở khoảng cách gần như vậy, tôi cũng không khỏi hơi kích động, nhưng bên ngoài có cả đống người đang nhìn, tôi vẫn phải tỏ ra bình thản.
Dịch Tỳ nói bằng giọng HongKong: "Hoàng tiểu thư, cà phê của các người khó uống quá, chẳng lẽ ở đây không có loại nào tốt hơn sao? Nghi phạm thì cũng là người cơ mà."
Hoàng Tiểu Đào ngồi xuống nói: "Dịch tiên sinh, cà phê ngươi uống cũng chính là cà phê chúng ta uống, không tin ngươi tới phòng nghỉ ngơi thử xem."
Dịch Tỳ đẩy cái ly ra, dựa người vào ghế nói: "Bao giờ thì các ngươi thả ta ra? Các ngươi bắt ta vào đây, báo hại ta lỡ mất hết chương trình ngày hôm nay, doanh thu tổn thất cả ba triệu, ai bồi thường cho ta?"
Tôi nghĩ trong lòng, mẹ nó quá phách lối, thậm chí định đập bàn quát hắn một câu, nhưng nhìn luật sư ngồi cạnh hắn không phải là đèn cạn dầu, đành nhịn.
Hoàng Tiểu Đào khoanh tay, nói: "Chúng ta nói về vụ án trước đã."
Dịch Tỳ liếc mắt sang luật sư, hắn hắng giọng nói: "Điều cần hỏi đã hỏi, còn gì muốn nói nữa, thân chủ của ta công việc bừa bộn, xin các ngươi nói vắn tắt, đừng lãng phí thời gian đôi bên."
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: "Nếu dịch tiên sinh bận như vậy thì để chúng ta gọi cho chiếc xe, chứ cái chuyện nhỏ như giết người thì có quan trọng gì."
Nhất thời tên luật sư không kịp phản ứng, buột miệng: "Không cần, chúng ta có xe rồi." Sau đó mới ý thức được Tiểu Đào đang nói đểu, vội lườm nàng, nói: "Hoàng tiểu thư, xin cô đừng nói chuyện kiểu bỡn cợt như vậy, đây không phải thái độ cần có của một cảnh sát nhân dân."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Vậy nhờ ngươi chỉ bảo một chút, cảnh sát nhân dân cần có thái độ gì?"
Tôi thấy nếu cứ cãi nhau như vậy có đến sang năm cũng chưa lấy được khẩu cung, liền đập bàn một cái, nghiêm mặt nói: "Chúng ta đến không phải để gặp ngươi. Nghi phạm Dịch mỗ, thi thể trong xe ngươi có quen biết không?"
Nghe câu này, mặt Dịch Tỳ có vẻ khó chịu, tên luật sư trả lời thay: "Chuyện này chúng ta đã bàn bạc, ta là luật sư tuyên bố, thân chủ của ta hoàn toàn không quen biết người chết."
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: "Nói chuyện phải dựa trên chứng cứ. Chúng ta đã điều tra, chiếc roll royce kia chỉ hai người có chìa khóa, một là ngươi, hai là người đại diện. Lúc đó đại diện của ngươi đang lên kế hoạch với đạo diễn, không ở cùng ngươi. Cho nên cốp xe chỉ có ngươi mới mở được, chúng ta đã tìm thấy lượng lớn dấu vân tay của ngươi trong cốp sau. Công nhân vệ sinh của khách sạn còn khai hôm qua khoảng 12h trưa, ngươi ở trong phòng một mình, có một người lạ mặt tới phòng ngươi, ngươi giải thích thế nào đây?"
Dịch Tỳ khẽ cau mày. Tên luật sư vội đỡ lời: "Đây chẳng qua là lời nói một phía của tên công nhân vệ sinh. Tầng lớp hạ đẳng như cô ta, để có tí dính dáng tới người nổi tiếng thì cái gì chẳng bịa ra được."
Dịch Tỳ đeo kính đen, không quan sát được ánh mắt của hắn, còn tên luật sư thì từ đầu tới cuối dùng vẻ mặt của kẻ chơi poker khiến động u chi đồng hoàn toàn không có đất dụng võ.
Tôi cả giận nói: "Ý ngươi là, bởi vì thân phận hèn mọn nến nói chuyện không thể tin, còn các ngươi cao quý thì nói gì cũng là sự thật? Theo ta được biết thì giới showbiz mới là nơi đầy rẫy dối trá chứ?"
Luật sư hơi nhíu mày: "Tiên sinh, xin hãy thảo luận vào vấn đề chính và đừng công kích thân chủ tôi."
Thật ra là tôi cố ý chọc giận hai người bọn họ, nhưng họ lại hoàn toàn chẳng động tâm. Luật sư nói: "Các ngươi chẳng có bằng chứng nào để chứng minh cho lời khai của nhân viên vệ sinh, ít nhất các ngươi cũng phải có camera an ninh của khách sạn."
Như đã đề cập trong báo cáo điều tra, camera của khách sạn không thu được gì, tên luật sư hẳn đã nắm được điểm yếu này. Hoàng Tiểu Đào tức giận cắn môi dưới, tôi lại đột nhiên ý thức được một chuyện, đó là làm sao tên luật sư biết được điều này?
Tôi hỏi: "Tại sao ngươi biết chúng ta không có camera theo dõi?"
Luật sư bình thản đáp: "Chuyện này chúng ta không có nghĩa vụ trả lời."
Nhưng lúc hắn nói mấy câu này, Dịch Tỳ lại có vẻ căng thẳng, tay mân mê vải quần, ắt hẳn trong này có điều gì mờ ám.
Nhưng có điều vấn đề này đã lâm vào ngõ cụt, chẳng có cách nào hỏi tiếp, tôi đánh đổi chủ đề: "Người đàn ông chết đuối trên xe hôm qua là ai?"
Dịch Tỳ thẳng lưng lên định nói rồi lại thôi, sau đó quay sang thì thầm với luật sư. Tiểu Đào định vỗ bàn để ngăn họ lại, nhưng tôi ra hiệu cho nàng ngồi im, bởi mình đang dùng điện thoại di động đặt dưới gầm bàn ghi âm, lát nữa sẽ nhờ bên kỹ thuật phân tích âm thanh xem chúng nói gì.
Luật sư giải thích: "Người chết là bạn bình thường của Dịch tiên sinh, tối qua hai người lái xe đi dạo, kết quả bị một đám phóng viên đuổi theo, cái chết của hắn hoàn toàn là trách nhiệm của đám phóng viên."
Tôi châm chọc: "Đi dạo mà lại mang theo một xác chết trên xe, giải thích là đi ra ngoài tiêu hủy thi thể có phải hợp lý hơn không?"
Luật sư lạnh lùng nói: "Xin đừng dùng lời chủ quan để mớm cung."
Tôi nói: "Vậy ý ngươi là, hai người đi dạo, sau đó không biết từ đâu xuất hiện một xác chết, đúng không?"
Luật sư vô liêm sỉ đáp: "Đúng, cái này là có người muốn hãm hại bọn họ."
Hoàng Tiểu Đào gõ gõ bàn: "Người chết đuối tên gì? Dù sao hắn cũng phải có một cái tên chứ?"
Luật sư đáp: "Chuyện này không liên quan tới vụ án."
Tiểu Đào nói: "Ngươi nghĩ giấu giếm như vậy có ý nghĩa sao? Nghĩ cảnh sát chúng ta không điều tra được hắn là ai?"
Hai người lại tiếp tục chụm đầu thì thầm, lát sau luật sư lên tiếng: "Hắn tên là Ngô Tú Tài, nghề nghiệp là người đại diện, nhưng không hợp tác với Dịch tiên sinh."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Làm sao biết?"
Luật sư trả lời: "Ta đã nói chỉ là bạn bình thường, thân chủ ta làm nghề này sẽ tiếp xúc với rất nhiều người."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Chúng ta..."
Tôi lập tức cướp lời: "Chúng ta không tìm thấy điện thoại trên người hắn, xin hỏi lúc đó hắn có liên lạc với ai không?"
Vấn đề này tôi chỉ tùy tiện hỏi, luật sư lại nghiêm túc nói qua loa lấy lệ. Hoàng Tiểu Đào không hiểu, liếc tôi một cái, tôi biết nàng định nói tài liệu lấy được trong dạ dày nạn nhân, nhưng tôi nghĩ trước mắt chưa nên tung lá bài tẩy này ra thì hơn.
Tôi mơ hồ cảm thấy, đằng sau sự phòng bị của hai tên này chắc chắn có bí mật gì đó, phải moi được nó ra mới cạy được miệng Dịch Tỳ.
Hỏi tiếp mấy vấn đề, luật sư luôn trả lời một cách sắc xảo, gột sạch tội lỗi của Dịch Tỳ, cuối cùng tôi thấy luật sư này là kẻ sẽ giúp thân chủ thoát tội bằng bất cứ giá nào, có hỏi nữa cũng chỉ tốn thời gian, liền ra hiệu cho Tiểu Đào.
Tiểu Đào nhỏ giọng: "Thả?"
Tôi gật đầu nói: "Không xuống nước, đám Fan cuồng sẽ đốt cục cảnh sát đấy."
Tiểu Đào thở dài một tiếng: "Cảm ơn nhị vị đã hợp tác, giờ ta sẽ dẫn hai người đi làm thủ tục tại ngoại chờ xét xử. Vui lòng không rời khỏi Nam Giang trong quá trình điều tra."
Luật sư đáp: "Chúng ta sẽ cố gắng hết sức phối hợp."
Tiểu Đào nghiêm nghị: "Không phải là cố gắng phối hợp, mà là phải phối hợp!"
Ra khỏi phòng khẩu cung, Dịch Tỳ kiêu căng vênh mặt đi giữa đám cảnh sát, Vương Đại Lý cứ nhìn hắn chằm chằm, tôi liều mạng ra hiệu cho hắn đừng có chạy tới xin chữ ký.
Dịch Tỳ ra bên ngoài, đám Fan hâm mộ vui mừng hô to. Đám Fan này cũng rất có tổ chức, không bổ nhào vào hỏi han mà tự dẹp ra một con đường, đồng thời hô: "Dịch Tỳ cố lên, chúng tôi tin anh!"
Dịch Tỳ làm động tác hôn gió về phía Fan, có một Fan nữ xúc động quá mà té xỉu. Khi các phóng viên vây quanh, đã có một chiếc xe tới đón hắn đi. Trông thấy cảnh này, Vương Đại Lý cảm khái nói: "Thật quá khí phái. Dương tử, hay ngươi cũng đi theo con đường làm thần tượng mạng đi."
Tôi khinh thường nói: "Dựa vào thực lực kiếm ăn, ta đáng tự hào rồi!"