Âm Phủ Thần Thám

Chương 280: Trả đòn

Chương 280: Trả đòn


Sau khi Dịch Tỳ đi khỏi, đám phóng viên mất mục tiêu liền chạy lại phía chúng tôi, Tiểu Đào liều mạng xua tay: "Mau rút lui, mau rút lui."
Đám phóng viên chẳng quan tâm đây là đâu, bất kể ngăn cản, cứ lao vào trong cục như hổ tìm dê. Đúng lúc này cục phó Trịnh đứng ra ngắn trước mặt họ, cười nói: "Các vị phóng viên truyền thông, ta là cục phó Trịnh, đích thân giám sát vụ án này. Tối nay ta sẽ cho mở một cuộc họp báo, lúc đó sẽ trả lời từng vấn đề của các vị."
Khẩu khí của cục phó vừa khách sáo vừa lịch sự, đám phóng viên cũng biết điều mà lui ra.
Hoàng Tiểu Đào gọi mấy suất cơm, cảnh sát vừa ăn vừa thảo luận vụ án. Do tính chất vụ án, phải tranh thủ từng giây từng phút, Tiểu Đào phái người đi điều tra mấy thứ. Đầu tiên là xem xung quanh khách sạn, có camera giám sát không, thứ hai là đi điều tra danh tính nạn nhân, còn thêm việc đi lấy mẫu khuôn răng của Dịch Tỳ.
Cảnh sát mỗi người nhận nhiệm vụ của mình rời đi, Tiểu Đào nói với tôi: "Tống Dương, các anh mới đi thực tập về, hay là quay về trường nghỉ ngơi trước đi, sáng mai có gì tôi lại thông báo."
Tôi nói: "Không cần vội, tôi muốn xem camera giám sát đã."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Có khi anh sẽ thất vọng, trên đó chẳng có gì cả."
Tôi cười: "Nhìn một chút cũng đâu có sao."
Ba người chúng tôi tới tổ kỹ thuật, mở video lên xem, đúng là chẳng quay được thứ gì. Tôi trầm ngâm: "Chẳng lẽ nhân viên vệ sinh nói dối thật sao?"
Hoàng Tiểu Đào chọc ghẹo: "Mặc dù tôi không có Sharingan của Naruto giống anh, nhưng bằng kinh nghiệm phá án lâu năm của mình, tôi nghĩ cô ta không nói dối."
Tôi ngạc nhiên: "Ai nói với cô mắt tôi gọi là sharingan?"
Hoàng Tiểu Đào chỉ chỉ Vương Đại Lý, hắn xấu hổ vùi đầu tiếp tục ăn cơm, hóa ra hắn nói linh tinh với Tiểu Đào, khinh nàng không biết đọc truyện tranh.
Tôi tua lại video một lần nữa, Hoàng Tiểu Đào nói: "Có gì mà phải xem lại?"
Video giám sát chẳng có gì thú vị, chỉ có hình không có tiếng nhưng tôi xem rất say sưa. Vương Đại Lý có phần buồn ngủ, đột nhiên hai mắt sáng lên, chỉ một cô gái nói: "Dáng đẹp quá!"
Đó là một cô gái mặc đồ đỏ, ngực nở mông cong, đôi chân dài trắng nõn, bờ môi đỏ mọng quyến rũ nóng bỏng. Hoàng Tiểu Đào cốc đầu hắn một cái: "Chú ý cái linh tinh gì vậy, sao ngươi chẳng học Tống Dương kìa, người ta vừa bình tĩnh vừa ổn định."
Kết quả là tôi bán đứng Tiểu Đào, cứ xem đi xem lại đoạn video có cô gái này. Nàng hỏi: "Có phát hiện gì à?"
Vương Đại Lý lớn tiếng la: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ đang phân biệt đối xử à? Tống Dương xem mỹ nữ thì gọi là tìm manh mối, tôi xem mỹ nữ thì nói là thô tục?"
Tôi nói: "Cô ta là một gái làng chơi!"
Hai người đồng thanh: "Vậy mà cũng nhìn ra?"
Tôi vội la lên: "Ban nãy xấp thẻ giảm giá phòng xông hơi massage tìm được trên người nạn nhân đâu?"
Hoàng Tiểu Đào nói không biết đâu mất rồi, lúc này Vương Đại Lý mới xấu hổ, từ từ móc trong túi ra: "Ta chỉ định mang về trêu đám bạn học, đừng nghĩ gì cả."
Tôi giật lấy mấy tấm phiếu quảng cáo giảm giá đó, lần lượt giở xem, trong đó có cô gái trên video, bởi cái nốt ruồi duyên rất dễ nhận ra.
Hoàng Tiểu Đào hít sâu một hơi: "Quá trùng hợp đi, chẳng lẽ nạn nhân chết đuối có quan hệ đặc biết với Dịch Tỳ, hắn cũng từng ở khách sạn này?"
Tôi nói: "Điều này rất khó xác nhận. Thứ tôi để ý là cái khác cơ. Liệu có thể cho gọi cô gái này tới hỏi xem cô ấy tới khách sạn làm việc hôm nào không?"
Vương Đại Lý hào hứng: "Đi ngay bây giờ ư?"
Tiểu Đào lườm hắn một cái: "Chẳng phải trên giấy có số điện thoại sao? Gọi điện là được rồi."
Nàng gọi điện thoại, không nói mình là cảnh sát mà nói là thay mặt ông chủ tìm một tiểu thư. Nói xa nói xôi một lúc thì cũng hỏi được cô gái kia mang mã số 13, cũng chính là người hôm kia đã tới khách sạn làm việc.
Cúp điện thoại, Tiểu Đào quay qua nói với tôi: "Tôi thật là quá bội phục, Tống Dương sao anh lại nghĩ đến chi tiết này?"
Tôi nói: "Nhân viên vệ sinh và camera giám sát ắt sẽ có một bên nói dối, cho nên tôi muốn kiểm chứng ngày tháng trên video một chút."
Vương Đại Lý vẫn chưa hiểu: "Hai người đang nói gì vậy?"
Tôi giải thích cho hắn, đoạn video chúng ta xem không phải là hôm qua mà là hôm kia, hắn chỉ màn hình nói: "Trên video còn có ngày tháng, cũng là giả sao?"
Tôi nói: "Theo ta được biết thì có một kỹ thuật làm được chuyện này, chèn một video khác lên video gốc, ngày tháng thì do máy tính tự điều chỉnh, cụ thể thế nào có lẽ Lão Yêu sẽ biết."
Nhắc tới Lão Yêu, tôi liền gọi điện cho hắn, nửa tháng không liên lạc, điện thoại vừa kết nối là một tràng hỏi han bỉ ổi, tôi phải rất vất vả đối phó, sau đó hỏi hắn có thể khôi phục video bị ghi đè không.
Lão Yêu giải thích một đoạn lý thuyết, ý nói là hủy đi thì được chứ không thể khôi phục video bị đè, nhưng hắn có thể xem xét xem có bản sao lưu trên ổ cứng hay không.
Tôi thấy chuyện này có thể làm sau, hiện giờ đã nắm được có người ngụy tạo chứng cứ, đối với việc phá án mà nói là đủ rồi, không cần phải đánh rắn động cỏ thêm.
Đại Lý nói: "Dịch Tỳ là một ngôi sao lớn, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý, hắn lại còn có thời gian làm chuyện treo đầu dê bán thịt chó này ư?"
Tôi nói: "Cũng không nhất thiết là hắn phải làm, đứng sau mỗi một ngôi sao đều là lợi ích của một tập đoàn, ta nghĩ do chúng làm. Đặt mình vào vị trí của họ, dĩ nhiên họ không muốn một cái cây hái ra tiền bị ngồi tù, cho nên phải giúp hắn rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm."
Vương Đại Lý cả kinh: "Vậy ngươi kết luận, người là do Dịch Tỳ giết?"
Hiện giờ tôi cũng chưa biết trả lời hắn thế nào cho phải. Đành cùng hắn trở về trường. Vào phòng tôi ngồi xem tất cả tư liệu liên quan tới Dịch Tỳ tới khuya. Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Tiểu Đào gọi. Nàng la lên: "Tống Dương, mau nhìn weibo!"
Tôi mở weibo ra xem, thì ra tối qua Dịch Tỳ đăng một stt, nói hắn đang phải phối hợp điều tra một vụ án ở Nam Giang, trong quá trình điều tra có một nữ cảnh sát họ Hoàng và một nam cảnh sát họ Tống đã làm nhục mình, đe dọa đánh đập, bên dưới kèm theo một bức ảnh cánh tay bị trầy xước, chú thích là Tống cảnh sát đẩy hắn vào tường làm bị thương.
Stt này nhận được cả trăm triệu lượt bình luận, bài viết của Dịch Tỳ đã gây ra làn sóng căm phẫn, đám Fan hâm mộ đòi trả thù tôi và Tiểu Đào.
Tôi sững sờ một hồi mới gọi điện lại cho Tiểu Đào: "Đây rõ ràng là giả tạo vô căn cứ."
Nàng thở dài một tiếng: "Cư dân mạng không cần chứng cứ, Dịch Tỳ có một đội ngũ PR chuyên nghiệp và hàng triệu người hâm mộ, đám thủy quân này mỗi người chỉ nhổ bãi nước bọt thôi cũng đủ nhấn chìm chúng tôi rồi."
Điều nàng nói rất đúng, thời đại internet này muốn bôi nhọ một người là rất dễ dàng, đám thủy quân kia điều khiển dư luận cứ như hô phong hoán vũ. Ví dụ như vụ 'Bố tôi là Lý Cương', người tài xế gây tai nạn lúc đó thực sự đã hét lên: "Mau gọi cảnh sát, tôi không chạy, bố tôi là Lý Cương!". Nhưng sau đó anh ta bị các phóng viên tách ra khỏi bối cảnh, và bịa ra một vụ án oan sai trên internet, mọi người đều phẫn nộ chửi bới đám con ông cháu cha, nhưng chẳng một ai đi tìm hiểu sự thật.
Tôi giận tới mức chỉ muốn ném điện thoại đi, Tiểu Đào nói: "Tống Dương, bọn chúng đã trả đòn, chứng tỏ chúng chột dạ."
Tôi đáp: "Đúng vậy, hơn nữa chúng sẽ để lộ mục đích thật sự của mình sau hậu trường."
Hoàng Tiểu Đào suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sức mạnh của internet rất đáng sợ, tôi chỉ e anh bị trả thù, hay là chuyển tới nhà tôi ở đi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất