Âm Phủ Thần Thám

Chương 281: Binh bất yếm trá

Chương 281: Binh bất yếm trá


Tôi đồng ý, lập tức thu dọn đồ đạc, Vương Đại Lý hỏi tôi đi đâu, tôi bảo hắn nhìn weibo xem.
Xem xong, Đại Lý tức giận mắng: "Tên Dịch Tỳ này sao lại đổi trắng thay đen, ấn tượng của ta với hắn đã tan tành rồi. Không được, ta phải đăng weibo thay ngươi cải chính."
Tôi xua tay lia lịa: "Đừng làm bừa, động vào đám bạo dân trên mạng rất đáng sợ, cẩn thận cả ngươi cũng bị liên lụy đấy."
Vương Đại Lý vỗ ngực nói: "Ta không thể trơ mắt nhìn huynh đệ bị hàm oan như vậy được, có bị trả thù ta cũng không quan tâm."
Tôi cười nói: "Đa tạ tấm lòng, nhưng cả hai chúng ta không thể cùng rơi vào một hố, phải có một người bên ngoài để phối hợp, đúng chứ?"
Đi ra cửa mà tôi cứ nơm nớp, chỉ sợ sẽ bị một đám Fan dùng băng rôn biểu ngữ vây chặt. Đến cả tài xế taxi cũng nói: "Chà chà, tư cách của cảnh sát bây giờ thật thấp, nếu không phải là một ngôi sao, có lẽ đã bị ép cung, vĩnh viễn không ra được ánh sáng. Phải rồi, sáng sớm hai ngươi tới cục cảnh sát làm gì?"
Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, đang chưa biết trả lời thế nào thì Đại Lý nhanh trí: "Chúng ta là Fan của Dịch Tỳ, tới cục để đòi công bằng cho hắn."
Tài xế giơ ngón tay cái lên nói: "Không sợ cường quyền, hay lắm! Hy vọng tên tiểu thịt tươi này sớm được minh oan."
Thông qua phản ứng của tài xế tôi thấy, stt trên Weibo đã thành công biến Dịch Tỳ từ nghi phạm thành người bị hại. Sau đó tôi lướt weibo một vòng, phát hiện tất cả các page lớn đều ủng hộ Dịch Tỳ, thoáng cái lượt follow đã tăng thêm mấy triệu.
Tới cục, hôm nay không có đám Fan nào chặn cửa, Tiểu Đào nói: "Cục phó vừa gọi điện bảo chúng ta đừng có hành động gì vội, lát nữa ông ấy muốn nói chuyện với chúng ta."
"Nói chuyện?" tôi có một dự cảm không tốt lắm.
Vương Đại Lý đang lướt weibo, nói: "Dương tử, có người mạo danh ngươi."
Tôi mở điện thoại ra xem, có một kẻ lấy tên là Tống cảnh quan thị cục Nam Giang comment: "Đừng tưởng rằng ngươi là ngôi sao thì được đối xử đặc biệt, tội phạm trong tay ta không ai dám cứu, nếu như ngươi còn nói láo, cẩn thận ta chỉnh chết ngươi."
Phía dưới cũng có mấy comment tương tự, tỏ ý tôi muốn đánh người. Luôn có những kẻ nhàn rỗi như vậy, chỉ cần thấy vụ nào hot liền lập tức nhảy vào đổ dầu vào lửa. Những kẻ chỉ sợ thế giới không loạn thế này nên lôi ra xử bắn.

Tôi nói: "Đừng xem, chỉ chuốc thêm bực."
Tiểu Đào nói: "Tôi có gọi bánh bao hấp với canh thịt, ăn sáng đi đã."
Vừa ăn cơm vừa nghiên cứu đối sách, ai cũng thấy bất bình thay cho chúng tôi, nói loại thủ đoạn này thật hèn hạ, một ngôi sao lại không có đạo đức như vậy.
Ý kiến của mọi người là mau đính chính tin đồn, Tiểu Đào nói như vậy càng không có sức thuyết phục, bởi mọi người đều tin vào tin đồn đó, hơn nữa Dịch Tỳ là ngôi sao, phía sau có hậu thuẫn rất lớn.
Tôi buồn buồn nhai bánh bao, Tiểu Đào gọi mấy tiếng tôi mới trả lời. Cho rằng tôi đang buồn bã, tôi liền giải thích: "Không phải, tôi đang suy nghĩ mấy chuyện. Phải rồi, hỏi Lão Yêu xem có cách nào không?"
Tôi gọi điện cho Lão Yêu. Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã nói một tràng: "Tiểu Tống Tống, sao ngươi có thể đánh người chứ? Có phải là thấy người ta đẹp trai hơn mình thì ganh tỵ không? Hôm nay cả đám người chạy tới hỏi ta ngươi có phải Tống cảnh quan không, ta đều không trả lời, có phải ta rất trung thành không?"
Tôi cười khổ nói: "Vậy mà ngươi cũng tin? Tất cả là do hắn bịa đặt ra, chúng ta một ngón tay cũng chẳng động tới hắn. Phải rồi, ngươi có cao chiêu gì không?"
Lão Yêu đáp: "Loại chuyện này càng tô càng đen, trừ khi chính bọn chúng đứng ra cải chính tin đồn."
Tôi nói: "Điều này có thể sao? Thế khác nào tự vả vào miệng mình?"
Lão Yêu cười một tiếng: "Vậy nếu ta nắm được điểm yếu của hắn thì sao? Giờ ta sẽ đào cả gia phả nhà hắn lên, khả năng phải thuê một số người, chi phí tính sao?"
Hoàng Tiểu Đào chen một câu: "Tiền ta chi trả."
Lão Yêu cười ha hả: "Chỉ có Tiểu Đào tỷ tỷ là hào sảng, ha ha chờ tin tốt của ta."
Lúc này một tay cảnh sát đi vào nói: "Hoàng đội, Tống cố vấn, Cục phó chờ hai người trong phòng làm việc."
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau đứng dậy, chuẩn bị đi thì Đại Lý dặn dò: "Dương tử, ngươi ngàn vạn lần chớ cãi nhau với người ta."
Chúng tôi vào phòng của cục phó, ông ta rót hai ly trà nóng sau đó khách khí nói, sáng nay có thấy một số tin không hay lắm về chúng tôi, phía cảnh sát sắp bị giới truyền thông đánh sụp.
Cân nhắc tới ảnh hưởng của dư luận, ông ta đề nghị chúng tôi rút khỏi vụ án.
Mặc dù tôi sớm biết ông ta sẽ nói như vậy nhưng nghe trực tiếp, lòng tôi vẫn thấy lạnh. Hoàng Tiểu Đào đứng dậy la lên: "Cây ngay không sợ chết đứng, chúng tôi không làm gì trái với lương tâm, sao lại phải chủ động thối lui? Như vậy chẳng phải càng bị người ta nắm đằng chuôi sao?"
Cục phó ra hiệu cho nàng ngồi xuống, đứng dậy đóng cửa, sau đó quay lại nói: "Tiểu Đào, cô bình tĩnh chút đã, thực ra ta có mấy chuyện muốn chia sẻ."
Chúng tôi kinh ngạc nhìn cục phó, ông ta nói tối qua cuộc họp báo kéo dài tới 22h, sau đó người đại diện của Dịch Tỳ tìm tới, mới ông ta đi ăn. Trong bữa cơm bọn chúng ba lần nhắc tới tên tôi, trong sáng ngoài tối ám chỉ rằng muốn tôi rút lui khỏi vụ án. Sau đó việc còn đặc sắc hơn.
Mấy nhân viên phục vụ bàn đột nhiên đi ra ngoài, một cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang đi vào, là một ngôi sao hạng 2, tiến tới rót rượu cho cục phó. Lúc rót rượu cô ta cứ cố ý dùng ngực đụng chạm, còn dùng ánh mắt quyến rũ nói: "Trịnh cục phó công việc thật vất vả, thật may tôi có học qua một lớp đấm bóp. Hay là chúng ta thuê một phòng, tôi giúp Trịnh cục phó thư giãn gân cốt?"
Nói tới đây, cục phó cười lớn: "Ta lăn lộn đã nhiều năm như vậy, đương nhiên biết đó là ý gì, liền cự tuyệt. Cho một ngôi sao hạng 2 tới ngủ cùng, chuyện hối lộ này tiền cũng không mua được, hơn nữa còn rất tế nhị."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Chúng có ý đồ mua chuộc cả ông?"
Cục phó Trịnh gật đầu: "Đúng, lần này chúng ta đã gặp phải kình địch. Trong lúc các ngươi điều tra chúng chúng cũng điều tra các ngươi, hơn nữa còn rất nhanh nhạy. Bọn chúng không muốn vụ án rơi vào tay hai vị thần thám. Sau khi ta từ chối nhận hối lộ, mới có việc sáng nay xảy ra."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Vậy mà ông còn định rút hết chúng tôi ra, há chẳng phải là làm chúng toại nguyện? Sớm biết như vậy sao ông không hoan lạc một đêm với sao nữ kia đi, chúng tôi cũng đỡ bị cả triệu người chửi rủa."
Cục phó từ tốn nói: "Rút lui chỉ là bề ngoài thôi..."
Chúng tôi nghe được ý tứ trong câu nói của cục phó, Tiểu Đào mừng rỡ: "Như vậy chúng tôi vẫn được điều tra ngầm?"
Trịnh cục phó gật đầu: "Binh pháp có câu hư hư thực thực, thực mà hư, hư mà lại thực, đánh trận bất từ thủ đoạn."
Hoàng Tiểu Đào cau mày: "Trịnh cục phó, ông lại bắt đầu văn chương, nói lời hiện đại được không?"
Trịnh cục phó nói: "Đối phương đã lộ rõ chân tướng, ta nghĩ vụ này ngoài hai ngươi thì không ai điều tra ra được. Ta sẽ điều một đội đặc nhiệm hình sự từ trên cục xuống hỗ trợ hai người, các ngươi có toàn quyền sai bảo, điều động nhân sự. Ngược lại, ta sẽ tạm đình chỉ chức vụ của các ngươi bên ngoài."
Hoàng Tiểu Đào đứng lên, cung kính hành lễ: "Cảm tạ ngài đã ủng hộ."
Tôi không phải cảnh sát, nhưng cũng chân thành hành lễ với ông ta: "Trước giờ tôi cứ nghĩ ông chỉ là một cục phó bình thường. Bây giờ tôi mới thấy ông rất có tài, rất xứng với huy hiệu trên mũ của cảnh sát nhân dân!"
Trịnh cục phó cười: "Được Tống thần thám khen ngợi, là vinh dự của ta!"
Ông ta cho chúng tôi một phương thức liên lạc, chúng tôi tới văn phòng chi nhánh báo cáo, sau đó rời đi. Trước khi đi, cục phó còn dặn dò: "Giờ các ngươi đã bị đình chỉ công tác, thái độ nên thận trọng một chút."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất