Chương 284: Trà trộn vào tiệc quyên góp
Chúng tôi tới tiệm may lễ phục lấy quần áo, thay luôn ở đó. Tôi mặc một bộ vest tuxedo, đi giầy đen, lần đầu mặc lễ phục kiểu này thấy hơi gượng gạo. Tiểu Đào thì diện một chiếc váy tiên cá, lộ 3/4 lưng, nàng xoay một vòng hỏi tôi có đẹp không.
Tôi nói: "Rất đẹp, có thể cho tôi thắc mắc một vấn đề được không, kiểu váy hở lưng thế này, làm sao mặc áo con mà không lộ?"
Tiểu Đào nói: "Hơ, anh cũng biết học hỏi đấy, có biết loại áo lót Nude Bra không?"
"Ý là..." mặt tôi đỏ lên, thì ra phía dưới mấy bộ váy này không có mặc áo con, các ngôi sao chỉ dùng miếng đệm nhũ hoa.
Quần áo này cũng không phải mua, mà là đi thuê, bởi tiệm may này rất có tiếng tăm, chỉ nhận đặt may theo yêu cầu, đây thực ra là mượn quần áo của người ta để mặc qua đêm.
Sau đó chúng tôi tới buổi tiệc, nhân viên gác cửa lần lượt kiểm tra thiếp mời, tôi hỏi Tiểu Đào làm sao đây, nàng nhỏ giọng nói: "Ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, khoác tay tôi."
Cả hai bước tới cửa, nhân viên yêu cầu trình thiếp mời, Tiểu Đào nói: "Xin lỗi, thiếp mời để quên ở khách sạn, nếu ngươi nhất định phải kiểm tra, ta có thể quay về lấy, nhưng nếu trễ hẹn của ta với Dịch tiên sinh thì trách nhiệm thuộc về ngươi."
Người nhân viên vẫn giữ vững quan điểm kiểm tra thiếp mời, nói là vì vấn đề an toàn. Tiểu Đào nói: "Hoàng Vận Hồng, cha ta từng có làm ăn với công ty các ngươi, nếu không tin thì cứ gọi Vương quản lý ra gặp mặt."
Nghe thấy cái tên này, nhân viên gác cửa lập tức cung kính cho đi. Tôi rất hiếm khi được thấy phong cách này của Tiểu Đào, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của nàng thật là mê đắm người ta, nhỏ giọng khen một câu.
Hoàng Tiểu Đào cười khổ: "Thực ra tôi cũng khá thích mang cái tên cha mình ra dọa người."
Bữa tiệc được tổ chức trong một trang viên nhỏ với phong cách Đông Tây kết hợp, nhưng khách ra vào đều là người nổi tiếng. Có một nam ca sĩ khá quen mặt đang hát trên sân khấu, phía trước là thùng quyên góp.
Chúng tôi xem qua lịch biểu diễn, không có tên Dịch Tỳ, đẳng cấp ngôi sao lớn như hắn tham gia với tư cách khách quý.
Đi một vòng, chúng tôi phát hiện ra Dịch Tỳ. Đây là dịp đặc biệt nên trông hắn khác hẳn với lúc ngồi trong cục, mặc một bộ vest thời thượng, tay cầm ly rượu đang nói chuyện với mấy đạo diễn nổi tiếng.
Công ty quản lý mà Dịch Tỳ trực thuộc chỉ xếp vào top 20 trong nước, hắn lại là ngôi sao số 1 ở đó, cho nên cứ có những sự kiện thế này là công ty đều đưa hắn tới đại diện, đi kết giao với những người có máu mặt trong giới.
Bên ngoài sáng sủa đẹp đẽ, nhưng thực ra cuộc sống của ngôi sao cũng rất cực, tuy nhiên so với những ngôi sao hạng hai hạng ba, Dịch Tỳ cũng được coi là trời cao ưu ái.
Nghe nói có công ty chuyên đào tạo những nữ ngôi sao để chuyên đi PR, một sao nữ của công ty đó đã bị ép quan hệ với 5 người đàn ông trong ngày giỗ của mẹ mình, sau đó liền tự sát.
Tôi nghĩ nguyên nhân của tất cả những thứ này cũng bởi vì ngành công nghiệp giải trí là một ngành kinh doanh siêu lợi nhuận, là nơi đầy rẫy trao đổi quyền, tiền, sắc. Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy bề nổi của tảng băng trôi showbiz mà thôi.
Dịch Tỳ mãi chưa thấy ăn uống gì, tôi thì ăn một lèo mấy miếng gan ngỗng, trứng cá sốt tương. Tiểu Đào dùng tay huých tôi: "Này này, tới đây chỉ để ăn thôi à?"
Tôi nói: "Mấy thứ này ngày thường tôi có được ăn đâu, cô cũng ăn mấy miếng đi."
Hoàng Tiểu Đào xua tay: "Không, cảm ơn. Tôi mặc bộ váy này, ăn một viên đậu phộng thôi cũng biến dạng."
Chúng tôi theo dõi cũng lâu rồi mà chưa thấy Dịch Tỳ ăn gì, việc này khiến tôi hơi nản chí. Có người nói, ngôi sao thường giữ cân, hàng ngày chỉ ăn ức gà luộc với rau cải. Tôi đứng mãi mỏi cả chân, bắt đầu nhìn đông nhìn tây, bữa tiệc này cũng thật nhiều người đẹp...
Đột nhiên Hoàng Tiểu Đào rung rung cánh tay tôi, kích động nói: "Hắn ăn kìa, hắn ăn kìa."
Có một ông chủ mang đĩa dưa hấu ra mời, Dịch Tỳ cầm lên một miếng, cắn một cái, hai chúng tôi cứ thầm cầu nguyện trong lòng: "Đừng ăn hết, đừng ăn hết!"
Quả nhiên hắn không phụ kỳ vọng của chúng tôi, Dịch Tỳ chỉ cắn một miếng rồi vứt vào sọt rác.
Tôi với Tiểu Đào hưng phấn nhìn nhau, chỉ chờ Dịch Tỳ đi khỏi, liền từ từ đi tới. Trong hoàn cảnh này mà đi bới thùng rác thì không ổn lắm thật may lúc này trên sân khấu xuất hiện một ảo thuật gia nổi tiếng toàn quốc, thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người. Tôi liền vội tranh thủ móc miếng dưa ra nhanh như chớp, nói với Tiểu Đào: "Nhiệm vụ hoàn thành. Rút lui!"
Chúng tôi nhanh chóng luồn qua đám người, chợt có cảm giác ai đó đang theo dõi mình. Quay đầu nhìn lại thì thấy mấy tên vệ sĩ đang nói chuyện bộ đàm với nhau, vừa nói vừa từ các hướng dồn về phía tôi, bao vây lại.
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc la lên: "Không ổn, những tên này là vệ sĩ của Dịch Tỳ, chúng ta bị lộ rồi."
Tôi nói: "Bình tĩnh một chút, cứ làm như không có gì xảy ra." Vừa nói, tôi vừa cho tay xuống dưới làm một động tác nhỏ.
Khi chúng tôi vừa ra tới cửa, đám vệ sĩ đã vây quanh, một giọng nói từ phía sau tiến đến: "Hai vị, mau để lại đồ các ngươi vừa lấy, đừng ép chúng ta phải động thủ."
Quay đầu nhìn lại, là một gương mặt xa lạ, một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, chắc là người đại diện của Dịch Tỳ.
Hoàng Tiểu Đào nhướn mày: "Ngươi biết đánh cảnh sát là tội gì không?"
Hắn cười lạnh: "Cảnh sát? Ta đâu có thấy cảnh sát nào? Chỉ thấy hai vị khách không mời mà đến."
Tôi nói: "Người bôi nhọ chúng ta trên mạng chính là ngươi?"
Hắn giang hai tay, nhún vai: "Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói gì."
Mặc dù hắn làm ra vẻ không có gì xảy ra, nhưng từ những biểu hiện nhỏ tôi đã biết đây chính là kẻ đứng sau mọi chuyện.
Lúc này Dịch Tỳ đi tới, nhíu mày mắng: "Hai người các ngươi đã bị đình chỉ còn chạy tới đây gây sự, cẩn thận ta cho các ngươi mất việc luôn đấy."
Tiểu Đào tức tới mức nghiến răng: "Dồ con hát, ngươi dám uy hiếp ta ư?"
Dịch Tỳ cũng phát cáu: "Đồ cảnh sát chết dịch, ngươi thử nói lại một lần xem?"
Tên đại diện vội trấn an Dịch Tỳ, nói: "Giao thứ các ngươi ăn trộm ra, không thì đừng hòng rời khỏi đây!"
Tôi móc miếng dưa trong túi ra, tên đại diện đưa tay tới đón, tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ném miếng dưa xuống đất, giẫm nát. Hắn cười lạnh: "Coi như ngươi thông minh!"
Sau đó hắn móc một tấm danh thiếp ra đưa cho Tiểu Đào, mắt dán vào ngực nàng: "Người đẹp, lúc nào không làm cảnh sát được nữa, cứ gọi cho ta."
Tiểu Đào cầm lấy định xé, tôi ra hiệu cho nàng dừng tay, sau đó đi ra ngoài. Rời khỏi buổi tiệc, Tiểu Đào ngao ngán nói: "Quần xì múc canh, toi công dã tràng, sau lần này chúng chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, muốn lấy đồ còn khó hơn vạn lần."
Tôi cười bí hiểm: "Tôi có hậu chước."
Nàng nhất thời tươi tỉnh: "Ban nãy miếng dưa anh giẫm là giả?"
Tôi nói: "Là thật, nhưng trong lúc chúng duổi theo, tôi đã lén chụp hình lại."
Tôi lấy điện thoại ra cho Tiểu Đào xem, miếng dưa được chụp từ mấy góc khác nhau. Sợ đêm dài lắm mộng, tôi liền gửi qua cho tiểu Chu, hỏi hắn có thể làm thành mẫu khuôn răng không. Chừng 10 phút sau, tiểu Chu trả lời: "Hơi khó, nhưng có thể thử xem."