Âm Phủ Thần Thám

Chương 286: Dịch Tỳ đã chết

Chương 286: Dịch Tỳ đã chết


Tên đại diện ngạo mạn hỏi: "Ngươi là ai?"
Tôi đáp: "Tối qua chúng ta vừa mới gặp nhau."
Tên đại diện 'a' một tiếng thật dài: "Thì ra là Tống cảnh quan, ngại quá chúng ta đang có chương trình, nếu muốn gặp ta thì phải hẹn trước."
Tôi bình thản nói: "Ta có ba yêu cầu: Thứ nhất, ngươi và Dịch Tỳ, trong vòng nửa giờ nữa phải có mặt ở phân cục Đào Nguyên gặp ta; thứ hai, lên weibo công khai xin lỗi cảnh sát, trả lại sự thật trong sạch cho việc ngươi bịa ra chúng ta đánh người, thái độ phải thành khẩn; thứ ba..." Tôi quay sang liếc Tiểu Đào: "Tối hôm qua, các ngươi có lỗi với Hoàng cảnh quan, ta muốn các ngươi phải mua bánh ngọt tới xin lỗi nàng."
Tôi nói một lượt xong, tên đại diện sững sờ mấy giây, đột nhiên cười lớn: "Tống cảnh quan, đầu ngươi bị hỏng rồi à, ta xin kính ngươi sáu chữ: Dựa vào cái gì nghe ngươi?"
Tôi cười lạnh: "Ta cũng kính ngươi sáu chữ, đảm bảo nghe xong ngươi sẽ làm theo yêu cầu của ta."
Tên đại diện nói: "Rửa tai lắng nghe!"
Tôi che điện thoại, nói nhỏ sáu chữ. Tiểu Đào âm thầm tiến lại gần nghe lén, nhưng chẳng nghe thấy gì, liền trừng mắt lườm tôi. Kết quả giọng điệu của tên đại diện lập tức thay đổi, nghẹn ngào gào lên: "Ngươi ...làm sao biết không phải là...ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Tôi thờ ơ nói: "Nếu ngươi không làm theo ba yêu cầu của ta, cảnh sát sẽ thông báo cho toàn thể xã hội biết. Ngươi có thể lấy Dịch Tỳ cùng với tiền đồ công ty ra đánh cược một phen, nếu nghĩ rằng bằng chứng của cảnh sát không đấu lại đám chuyên gia của các ngươi. Dù sao bọn ta cũng đã bị các ngươi bôi nhọ, chẳng còn gì để mất."
Tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt trong điện thoại, tên đại diện nói: "Yêu cầu thứ hai có thể..."
Tôi cứng rắn: "Không có bất kỳ sự thương lượng nào hết! Các ngươi bội nhọ làm chúng ta khốn đốn quá đủ rồi, còn cả đám Fan cuồng đang vây bên ngoài kia kìa."
Tên đại diện xuống nước: "Chuyện này ta không có quyền quyết định."
Tôi nói: "Vậy thì ngươi đi tìm người có quyền, tóm lại là các ngươi có nửa giờ."
Hắn đáp: "Nửa giờ thật sự quá..."
Không chờ hắn nói hết câu, tôi liền cúp máy. Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Tống Dương, anh thật là khí phách, rốt cuộc anh đọc thần chú gì mà hắn quay ngoắt 180° như thế?"
Tôi cười cười, vốn dĩ định giấu tới phút chót, nhưng không ngăn được cái bĩu môi của Tiểu Đào, đành phải nói sự thật, sáu chữ đó là: Người chết chính là Dịch Tỳ.
"Người chết là Dịch Tỳ?" Tiểu Đào kinh ngạc: "Nhưng là...chẳng lẽ là..." Rồi chợt mắt nàng sáng lên: "Tôi hiểu rồi, thì ra có chuyện như vậy, chúng ta đều tính sai ngay từ đầu."
25 phút sau, trên weibo của Dịch Tỳ có một stt mới, công khai xin lỗi Tống cảnh quan và Hoàng cảnh quan của cục cảnh sát Nam Giang, nói stt trước đăng trong lúc nhất thời nóng giận, chỉ là bịa đặt, không có căn cứ. Lương tâm của mình bị chó ăn, có lỗi với cảnh sát Trung Hoa.
Stt này trong nháy mắt mang tới phản ứng dây chuyền, một cảnh sát chạy vào la lên: "Đám Fan kia rút lui rồi!"
Tôi cười: "Biết mà."
Tiểu Đào nhìn đồng hồ: "Thu dọn phòng họp một chút đi, chuẩn bị nghênh đón khách quý."
Năm phút sau, người đại diện cùng Dịch Tỳ tới phân cục, trong tay còn xách một cái bánh kem, đưa cho Tiểu Đào, cúi người nói: "Hoàng cảnh quan, tối hôm qua đã đắc tội rồi. Giờ chúng ta ở đây chân thành xin lỗi, mong cô bỏ quá cho."
Hoàng Tiểu Đào cười nhìn tôi, gật đầu: "Hai vị ngồi đi."
Trong phòng chỉ có bốn người chúng tôi, mặc dù không ít cảnh sát muốn vào nghe, nhưng chuyện này hết sức cơ mật, tôi không cho bất cứ ai vào.
Tôi từ tốn nói: "Đầu tiên, cần nói rõ một chuyện. Ta chẳng phải là cảnh quan gì cả chỉ là một cố vấn, thân phận thật là một sinh viên."
Mặc dù Dịch Tỳ đeo kính đen nhưng vẫn có thể thấy hắn rất kinh ngạc. Người đại diện tán dương: "Không ngờ, đúng là cổ kim anh hùng xuất thiếu niên."
Tôi xua tay: "Được rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi."
Tôi bắt đầu giảng giải, huyền cơ của vụ án chính là, Dịch Tỳ và Mike.Chu vốn không phải một người, mà là hai anh em sinh đôi. Người đang ngồi đây là Mike.Chu, còn thi thể cháy đen trên giường sắt mới là Dịch Tỳ.
Nhưng thông qua tác phong của Mike.Chu có thể thấy, hắn đã được huấn luyện bài bản để bắt chước Dịch Tỳ, hai người cùng trực thuộc một công ty. Tôi phỏng đoán rằng có một bộ phận công việc của Dịch Tỳ được Mike.Chu hoàn thành, hai anh em họ tồn tại dưới một thân phận chung.
Ngày đó vụ án xảy ra, một Fan cuồng bất mãn với việc Dịch Tỳ công khai tình yêu, tìm tới đâm hắn 16 nhát dao vào ngực, còn cắn mất của quý của hắn. Sau khi giết người, hung thủ liền chạy trốn.
Chính công ty chủ quản lại đứng ra che giấu sự thật, camera là bọn họ đánh tráo, thi thể cũng bị thiêu hủy, người ngăn chúng tôi lấy bệnh án nha khoa cũng là họ, mục đích không phải để bảo vệ hung thủ, mà là để che giấu danh tính nạn nhân.
Bởi vì đứng trên lập trường của họ, không thể để cho bất cứ ai bên ngoài biết Dịch Tỳ đã chết, cho dù bỏ bất cứ giá nào cũng không tiếc.
Tôi nghĩ chuyện này khiến Mike.Chu chịu đả kích lớn, cho nên ngày thứ hai sau khi án mạng xảy ra hắn mới tỏ thái độ khó chịu với phóng viên, sau đó bày trò mất tích, cùng với Ngô Tú Tài- người đại diện của mình, định mang cái xác Dịch Tỳ đi chôn cất. Kết quả vạn lần không ngờ tới, trên đường đi lại bị phóng viên phát hiện, cuối cùng rơi xuống hồ nhân tạo.
Nếu tôi đoán không nhầm, tờ giấy mà Ngô Tú Tài nuốt trước khi chết chính là bản hợp đồng biến Mike.Chu thành chính Dịch Tỳ.
Nói xong, cả phòng im lặng, tôi trông thấy đôi môi Mike.Chu mấp máy, bên dưới cặp kính chảy ra hai hàng nước mắt. Người đại diện nói: "Bên ngoài đồn đại về một hậu nhân của đề hình quan Tống Từ, quả nhiên danh bất hư truyền. Chúng ta trăm phương ngàn kế khiến ngươi bị rút khỏi vụ án cũng chính vì sợ ngươi sẽ làm phơi bày trò ảo thuật của chúng ta. Xem ra tất cả cũng không thoát được ý trời."
Tôi nói: "Ta nghĩ ngay từ đầu các ngươi nên nói ra sự thật..."
Hắn cắt lời tôi: "Không, việc này là bí mật tối cao của công ty, tuyệt đối không được tiết lộ nửa lời."
Tôi hỏi: "Dù Dịch Tỳ hiện giờ có phải gánh trên lưng tội danh giết người, cũng không thể nói?"
Người đại diện gật đầu: "Đúng, dù có phải gánh oan ức lớn hơn nữa vẫn có thể tẩy trắng được. Nhưng nếu như Dịch Tỳ không còn tồn tại, cả công ty của chúng ta cũng bị diệt vong."
Hoàng Tiểu Đào nói kháy: "Nói cho cùng, vẫn là lợi ích!"
Đột nhiên người đại diện quỳ mọp xuống, dập đầu trên đất nghe cốc cốc, tôi vội đỡ hắn dậy, hắn khóc lóc kể lể: "Cầu xin hai vị, chuyện này tuyệt đối không thể cho người thứ ba biết, vụ án thế nào do các người định đoạt."
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, nàng nói: "Dịch Tỳ không giết người, chúng ta không thể vu oan cho người vô tội. Ta sẽ tìm một lý do tốt nhất để giải thích, giúp hắn thoát tội."
Người đại diện cảm kích dập đầu: "Đại ân đại đức, không bao giờ quên."
Hai người hắn liền cáo từ. Mike.Chu từ đầu tới cuối không nói câu nào, tôi hiểu hiện giờ nội tâm hắn vô cùng bi thương, anh em ruột thịt chết mà phải làm như không có gì xảy ra, một mực kiềm chế tới bây giờ, tái thẩm vấn hắn quả thực có chút tàn nhẫn.
Sau khi hai người họ đi, tôi cảm khái: "Thật giống với câu tục ngữ thời xưa, cơ quan tính hết quá thông minh, phản lầm tính mạng khanh khanh."
Tiểu Đào cười nói: "Sao anh lại giống với cục phó, thích nói mấy câu cổ ngữ rồi?"
Tôi nói: "Phải rồi, vụ án này phải giải thích thế nào?"
Hoàng Tiểu Đào mở hộp bánh ra, ăn một miếng: "Cái này thì giao cho anh. Hương vị bánh chiến thắng thật là ngọt ngào."
Trông thấy khóe miệng nàng dính một chút kem, tôi đưa ngón tay quệt lấy, bỏ vào miệng: "Quả là rất ngọt."
Tiểu Đào xúc một thìa, bón cho tôi: "Nếm một miếng đi, công công 🤣!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất