Chương 292: Vật tà âm giết người - Tống Tâm Thần chưa đủ tuổi
Đám cảnh sát đồng loạt chĩa súng về hướng đó, chỉ thấy đằng sau cột đèn đối diện quán cơm, trong bóng tối từ từ đi ra một thanh niên, mặc một áo khoác da, hai tay giơ cao lên trời.
Trông thấy rõ mặt hắn, tôi không khỏi thốt lên: "Là ngươi?"
Người này chính là thương gia đồ cổ khí chất phi phàm mà lần trước tôi gặp ở Thanh Liên huyện. Tiểu Đào cắn răng nói: "Sớm phải nghi ngờ ngươi không phải người tốt mới đúng."
Gã thanh niên cười nói: "Nói hay lắm, các vị có thể bỏ súng xuống, nói chuyện được không?"
Đang ở hiện trường huyết án, tâm trạng tôi không được tốt, quát: "Tại sao ngươi ở đây?"
Hắn thờ ơ đáp: "Ta chỉ đi ngang qua, thật sự là chỉ đi ngang qua."
Tôi cười lạnh: "Xin lỗi, ngươi đang nói dối."
Hắn kinh ngạc: "Quả nhiên ngươi có động u chi đồng?"
Chợt một tiếng súng vang lên, tôi nghĩ là Tiểu Đào bắn, quay đầu lại thì là cục phó. Khẩu súng trong tay ông ta chĩa lên trời, khói vẫn còn bốc ra từ nòng; những việc liên tiếp tối nay đã làm cho ông ta từ một con người tao nhã lịch sự trở nên có chút mất tự chủ.
Trịnh cục phó gằn từng chữ: "Ngươi tốt nhất là khai thật tất cả, chúng ta không có kiên nhẫn!"
Gã thanh niên lại chẳng hề sợ hãi, gật đầu: "Được rồi, vị tiểu huynh đệ này có con mắt dò nói dối, nói chuyện cũng tốt. Những câu sau đây ta nói đều là thật, các ngươi nghe cho kỹ một chút. Ta ở đây, nguyên nhân cũng giống như các ngươi. Ta đang truy lùng một thứ, muốn khuyên các ngươi một câu, vụ án này không thuộc phạm vi khoa học có thể giải thích được, các ngươi nên dừng việc điều tra lại, nếu không sẽ có càng nhiều người bỏ mạng."
Trịnh cục phó hét lên: "Ngươi uy hiếp cảnh sát?"
Hắn nhún vai, nhìn tôi nói: "Ngươi có thể hỏi hắn xem ta nói thật hay không."
Tôi không biết là do diễn xuất của hắn cao siêu hay hắn đúng là đang nói thật, bất đắc dĩ gật đầu: "Hắn không nói láo."
Tôi nghĩ hắn chắc hẳn biết nội tình gì đó, liền hỏi: "Ngươi tới Nam Giang truy lùng thứ gì?"
Hắn đáp: "Thật không dám giấu, ta là một thương nhân âm phủ, tới đây để truy lùng một vật tà âm."
Vật tà âm? Chẳng phải là thứ mà Đại Lý từng nhắc tới sao? Có vẻ độ tài linh miêu mà tôi từng tiếp xúc cũng là một thứ như vậy.
Tôi suy đoán, nói: "Vật tà âm là thứ có thể dùng năng lực siêu tự nhiên để giết người?"
Hắn đáp: "Là vong linh ám vào đổ cồ, có thể nói bản thân nó cũng là đồ cổ. Dựa vào kinh nghiệm lâu năm của ta, thứ có thể tạo ra huyết án liên hoàn lần này là một vật cực hung, cho nên ta không thể không nhúng tay."
Hoàng Tiểu Đào hừ một tiếng: "Ngươi cũng có đạo đức nghề nghiệp đấy nhỉ. Đúng là càng nói càng điêu ngoa."
Nhưng tôi nãy giờ luôn dùng động u chi đồng quan sát hắn, hắn không hề nói láo. Mặc dù tôi không theo chủ nghĩa vô thần, tuy nhiên cũng không thể chớp mắt mà tiếp nhận khái niệm này, liền hỏi: "Ý ngươi là, có kẻ lợi dụng vật tà âm giết người?"
Hắn nói: "Có thể hiểu là như vậy. Xin các ngươi tin ta, ta có cách để giải quyết ổn thỏa chuyện này."
Trịnh cục phó lạnh lùng nói: "Ta không tin ngươi. Ta muốn ngươi về cục nói chuyện một chuyến."
Gã thanh niên giơ một tay ra, động tác này khiến không ít người căng thẳng. Hắn nói: "Xin thứ lỗi cho ta không thể nghe lời."
Trịnh cục phó vung tay lên: "Việc này cũng không phải do ngươi quyết." dứt lời liền có hai đặc nhiệm xông lên định còng tay hắn lại.
Gã thanh niên vừa lùi về phía sau vừa nói: "Ta trước giờ luôn là người sống tuân thủ luật pháp, không muốn phải động thủ với các vị cảnh sát. Nhưng nếu các ngươi muốn bắt ta, cũng đừng trách ta không khách khí."
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: "Nói cứ như ngươi có bản lĩnh làm vậy lắm."
Gã thanh niên từ tốn ôm quyền: "Vậy xin cáo từ!"
Môi hắn mấp máy mấy cái, giống như đang đọc thần chú, đột nhiên biến mất. Mọi người vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ hắn có siêu năng lực?
Chợt Tống Tinh Thần xông tới, nhắm hướng tên thanh niên mới biến mất, bổ một đao, giữa khoảng không bỗng có tia lửa va chạm tóe lên. Gã thanh niên lại xuất hiện tại chỗ, hai tay đan chéo hai thanh đoản đao, chặn cây đường đao của Tống Tinh Thần.
Thì ra là chướng nhãn pháp.
Nghe nói thời kỳ Dân Quốc, trong giang hồ lưu truyền rất nhiều loại ảo thuật. Những thứ ảo thuật này rất khó tin, dùng quy luật vật lý cũng không giải thích được. Ví dụ như trò ảo thuật cá vàng, chính là một trong những mánh khóe đó, cho thấy chướng nhãn pháp rất có thể tồn tại trên đời.
Gã thanh niên đánh nhau với Tống Tinh Thần một hồi, thân pháp rất nhanh nhẹn, có thể thấy là thân kinh bách chiến. Trước giờ tôi chưa thấy ai có thể đánh ngang ngửa với Tống Tinh Thần. Hơn nữa hắn có vẻ muốn chạy càng nhanh càng tốt, không chủ tâm đấu với Tống Tinh Thần.
Đột nhiên Tống Tinh Thẩn nhảy về phía sau một bước, hua đao chém vào khoảng không, trong không khí lại lóe lên mấy tia lửa. Gã thanh niên thở dài nói: "Thân pháp cũng tốt lắm."
Tống Tinh Thần đưa ngang đao lên mặt, trầm giọng nói: "Tiểu nhân bỉ ổi, lại dùng ám khí đả thương người?"
Ám khí ư? Sao tôi không thấy ám khí nào cả?
Gã thanh niên lạnh lùng nói: "Nếu ta muốn ám sát ngươi thật, ngươi nghĩ mình còn đứng đó mà nói được ư?"
Lúc này, trên đầu của hắn có mấy chiếc lá rụng xuống, tôi thấy đám lá liền bị xốc lên, bay tứ tung trước mặt, cuối cùng giống như bị đinh ghim vào tường, rồi từ từ rơi xuống đất. Chúng tôi nhìn mà há hốc mồm, giữa không trung có một đạo ánh sáng lóe lên.
Gã thanh niên xua xua tay nói: "Lần này cáo từ thật!"
Hắn xoay người rời đi, Trịnh cục phó vội hô mấy tên đặc nhiệm lao qua bắt lại. Mấy cảnh sát vọt tới sau hắn mấy mét, đột nhiên nhảy cẫng lên hét ầm ĩ: "Rắn, nhiều rắn quá!" "Trên người ta có lửa cháy!"
Mọi người bị tiếng hét thu hút tầm mắt, nhìn lại thì gã thanh niên đã đi rất xa, tôi lờ mờ thấy trên vai hắn có một con vật, hình như là cáo trắng.
Những chướng nhãn pháp hành hạ mấy đặc nhiệm cũng biến mất rất nhanh, chẳng ai bị thương. Tôi cắn môi, người này quá cao thâm khó dò, nhưng trực giác mách bảo tôi hắn không phải là hung thủ, với thủ đoạn của hắn mà muốn giết người, hiện trường sẽ không lộn xộn như vậy.
Trịnh cục phó không cam lòng, định tự mình đuổi theo, Tống Tinh Thần và tôi đồng thời đưa tay ngăn lại. Tôi nói: "Thả hắn đi đi, hắn không phải là hung thủ."
Trịnh cục phó nói: "Cho dù không phải hung thủ thì nhất định hắn cũng biết nội tình gì đó."
Người này thân mang tuyệt kỹ, nội tâm chắc chắn vô cùng kiêu ngạo, tôi nghĩ hắn sẽ không hợp tác dễ dàng, lúc này đuổi theo hắn chỉ lãng phí cảnh lực, liền đề nghị: "Điều tra hiện trường trước đã."
Chúng tôi vào trong quán ăn, bên trong có rất nhiều thực khách tự sát bằng cách đâm đũa vào mắt, đâm dao ăn vào cổ họng, đằng sau có một đầu bếp dùng tạp dề treo cổ, lưỡi thè thòng lòng. Trong bếp còn có mấy đầu bếp tự cắt cổ, nhà vệ sinh cũng có khách tự uống nước tẩy rửa, bụng nát bét, ai cũng không đành lòng nhìn thẳng. Nhiều cảnh sát mới vào nghề không chịu nổi mà chạy ra ngoài nôn mửa.
Trịnh cục phó tìm thấy bốn người nhà Thôi cảnh quan cạnh một chiếc bàn, quỳ xuống khóc một hồi lâu, bi phẫn nói: "Ta nhất định phải mang hung thủ ra ánh sáng!"
Tôi để ý thấy hầu hết mọi người đều tự sát bằng cách tự hủy hoại đầu mình, giống như muốn đào thứ gì đó trong đầu ra vậy. Liên tưởng tới Ngưu cảnh quan trước khi chết có nói trong đầu mình có âm thanh quái dị, Âu Dương cảnh quan cũng có triệu chứng đau đầu.
Mục đích của hung thủ là giết bốn người nhà họ Thôi, kết quả lại khiến cả quán ăn chết. Có vẻ như thứ vật tà âm này không thể định hướng tác động riêng biệt từng cá nhân.
Hiện trường không hề để lại mùi hay dấu vết gì, nếu vật tà âm này tồn tại, rất có thể nó là một nhạc cụ!