Âm Phủ Thần Thám

Chương 300: Diệt môn

Chương 300: Diệt môn


Trời đã 2h sáng, tôi nói với Đại Lý, hay là ra ngoài tìm khách sạn nào nghỉ tạm. Vương Đại Lý với Băng Tâm được qua đêm bên ngoài, vô cùng hào hứng, tới khách sạn chẳng buồn ngủ, cứ luyên tha luyên thuyên nói chuyện với tôi. Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, tôi không có tâm trạng nên chỉ ậm ừ cho qua.
Nước nóng đã sẵn sàng, Vương Đại Lý cười hề hề nói với tôi: "Dương tử, cùng tắm một cái 'Uyên ương' không? À, phải là song long nổi trên mặt nước mới đúng."
Tôi mắng: "Đồ tởm lợm, ngươi mau come out đi, rồi cùng kết duyên với Lão Yêu."
Điện thoại của Đại Lý vứt trên giường, tôi cầm lên xem qua, hắn đang đọc chính là thứ đã nhắc tới lần trước: Thương Nhân Âm Phủ, trong đó có hai cái tên Trương Cửu Lân cùng Lý Mặt Rỗ.
Tôi kinh ngạc, chẳng lẽ đây đều là những chuyện mà Trương Cửu Lân từng trải qua?
Như đã nói, lại có người tự viết truyện về mình để phát hành cho người khác đọc, tôi chúa ghét cái loại người tự đề cao bản thân thế này.
Tôi lướt lướt xem qua, tôi là người thường hay đọc sách, thứ duy nhất tôi không đọc đó là tiểu thuyết kiểu này. Tôi có thể đọc xong một quyển sách chuyên khoa chỉ trong vài đêm, nhưng đọc tiểu thuyết này rất chậm. Thậm chí chưa đọc kiệt tác nào trong tứ đại kiệt tác của Trung Hoa.
Theo tôi thì kiến thức có thể thu thập được trong tiểu thuyết rất rời rạc, nhiều chuyện trong số đó là do tác giả bịa đặt mà ra. Không biết tại sao mọi người lại thích đọc chúng như vậy.
Một lát sau, Vương Đại Lý tắm xong đi ra, thấy tôi đang đọc truyện, hắn kinh ngạc la lên: "Mặt trời mọc hướng Tây rồi à, ngươi mà cũng đọc bộ này? Có cần ta nói cho ngươi biết cách tải app đọc truyện Liệt Hỏa không?"
Tôi ném điện thoại cho hắn: "Ta chỉ tiện tay lướt qua xem thôi, chẳng mất thời gian với mấy thứ vô bổ này."
Vương Đại Lý nói: "Ta giới thiệu thật lòng với ngươi mà, bộ này rất cuốn hút, nhất là mấy chương gần đây."
Tôi cười nói: "Dễ thôi, ngươi kể qua cho ta nghe xem."
Vương Đại Lý mở ebook ra nói: "Truyện mà nghe kể lại thì không có ý nghĩa, tự ngươi xem đi."
Tôi đáp: "Ta không có thời gian, ngươi nói cho ta nghe một chút."
Vì vậy Đại Lý liền đọc một lèo cốt truyện đã thuộc như in cho tôi, đối với tôi mà nói, đây là một cách biết người biết ta, có điều tôi không chắc trên đó viết bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu là giả.
Qua tiếp xúc với Trương Cửu Lân, song đao trảm quỷ và vô hình châm của hắn dĩ nhiên là thật, ảo thuật của con cáo trắng cũng là thật, sau khi biết những thứ này, nội tâm của tôi vô cùng sợ hãi, thế giới quan của bản thân bị một cú sốc lớn.
Vương Đại Lý nói khô cả họng, đứng dậy đi lấy hai chai coca, ném cho tôi một chai. Hắn nói: "Dương tử, hôm nay ngươi có vẻ khác mọi hôm, sao đột nhiên lại hỏi về những thứ này?"
Tôi nghĩ nếu lừa gạt hắn chuyện này sẽ không trượng nghĩa, vì vậy nghiêm túc nói: "Ngươi bỏ lon coca xuống đã rồi ta nói cho nghe."
Vương Đại Lý giật mình: "Chuyện gì xảy ra thế, ngươi là con riêng của Lý Gia Thành?"
"Cút!" tôi nói: "Thực ra ta đã gặp hai người, một tên là Lý Mặt Rỗ, một tên là Trương Cửu Lân."
Vương Đại Lý nháy mắt: "Cosplay à?"
Tôi đáp: "Họ là Thương nhân âm phủ tới từ Vũ Hán."
"Mẹ ơi!!!"
Vương Đại Lý la lên rung cả trần nhà, nhảy vọt tới nắm cánh tay tôi: "Là thật sao? Là thật sao?"
Tôi vội giật tay ra: "Này này, ngươi mặc quần áo vào đã."
Cả đêm đó tôi bị Vương Đại Lý làm phiền muốn chết, cứ luôn mồm hỏi về chuyện này, cuối cùng còn đòi tôi cho hắn số của Lý Mặt Rỗ, ngày mai đích thân tới thăm idol của mình.
Nói chuyện cũng tốt, vụ án này tôi không muốn để Đại Lý dính vào, sợ hắn gặp nguy hiểm, hơn nữa cũng thỏa ước mơ cho hắn.
Sáng hôm sau, Đại Lý ra ngoài từ rất sớm, tôi thì đi tới thị cục, trông thấy một nhóm người đang ngồi trong phòng họp, nghe La cảnh quan giảng giải gì đó. Hoàng Tiểu Đào cũng đang ở đây, tôi ngồi xuống hỏi: "Đi học à?"
Tiểu Đào cười nói: "Anh tới trễ nha."
Thì ra La cảnh quan đang dạy mọi người cách ra ám hiệu đặc biệt, Trịnh cục phó đã phát cho mỗi người một bộ tai nghe, khi có biến thì vặn âm lượng tới mức cao nhất, khí đó không thể nói chuyện với nhau, mà phải dùng ám hiệu.
Học xong, chúng tôi giải tán. Vương Nguyên Thạch thì đã đi trại giam Báo Tử Sơn điều tra từ sớm, còn chưa thấy tin gì.
Tôi bảo Tiểu Đào gọi điện cho cục cảnh sát Vũ Hán, nhờ điều tra hai hồ sơ cá nhân. Tiểu Đào nghe qua liền cười nói: "Anh vẫn chưa quên hai tên thương nhân âm phủ kia?"
Tôi nói: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Cho dù có không hợp tác với họ, nhưng biết rõ lai lịch của họ thì chỉ có lợi chứ không có hại."
Rất nhanh, cục cảnh sát Vũ Hán đã fax tới hồ sơ cá nhân của hai người. Trên hồ sơ không phản ánh về cuộc đời huyền thoại của họ, nhưng tôi có phát hiện ra một nhược điểm.
Đúng lúc này, có một cảnh sát chạy vào: "Hoàng đội trưởng, lại có người tự sát."
Hoàng Tiểu Đào thất kinh: "Nạn nhân là ai?"
Cảnh sát nói: "Đường Khang Thành hôm nay có ba gia đình tự sát, chúng ta vừa mới nhận được báo án."
Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, Long Bang Quốc đã sát hại gia đình của những tên cầm đầu năm đó. Chúng tôi lập tức điều động nhân mã tới một khu cư xá ở đường Khang Thành. Dưới lầu rất đông người vây xem, cùng với đây đó tiếng khóc thảm thiết của thân nhân, dân cảnh đang phải cố sức duy trì trật tự.
Chúng tôi rẽ đám người đi vào, đi thang máy lên lầu 7, trông thấy ba cánh cửa đang mở toang, nam nữ, già trẻ trong phòng đều tự sát bằng cách khác nhau, có nuốt đinh sắt, có đâm dao vào mắt, có treo cổ, có cắt cổ.
Theo dân cảnh báo cáo, chủ nhân của một gia đình trong số đó là tên cầm đầu băng nhóm buôn người đã bị xử bắn, người nhà này rất ít qua lại với hàng xóm.
Hiển nhiên người Long Bang Quốc muốn giết chỉ là gia đình đó, hai nhà còn lại là nạn nhân xui xẻo, dù sao ma âm này cũng rất khó định hướng.
Hiện trường rất đặc biệt, hung thủ đứng trong hành lang giết người, nhưng dân cảnh không hề hay biết, hành lang đã bị chồng chéo dấu chân rất nhiều người, tôi nói với Tiểu Đào: "Trong thang máy và cổng khu cư xá chắc là có camera, chúng ta tới phòng bảo an xem một chút."
Chúng tôi tới phòng bảo an, nói muốn xem video tối qua, bảo vệ ấn nút power nhưng case máy tính không hề khởi động, kiểm tra nguồn điện và nguồn dây, lẩm bẩm: "Quái lạ, máy hỏng à?"
Tôi bước tới kiểm tra, phát hiện ốc phía sau case đã bị vặn, bên trong bo mạch và ổ cứng đã bị lấy mất. Bảo vệ kinh hãi nói: "Sao lại có chuyện này, tối qua rõ ràng có người trực đêm mà?"
Tôi nhìn đồng hồ treo tường, hỏi: "Ngươi và người trực đêm giao ban lúc mấy giờ?"
Bảo an đáp: "5h sáng nay."
Tôi tiếp tục hỏi: "Ngươi tận mắt nhìn thấy hắn?"
Bảo an gãi má nói: "Nhìn thấy, còn nói chuyện về bóng đá nữa."
Tôi cười lạnh: "Ngươi đang nói dối, chân đi đôi tất cọc cạch, cho thấy lúc ngươi thức dậy rất vội vàng, sáng nay ngươi tới trễ, căn bản không giao ban với hắn." tôi dừng lại, bổ sung: "Đồng nghiệp của ngươi rất có thể đã tự sát!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất