Chương 342: Thực cốt đoạn cân tán
Tiếng hét không phải của tôi, mà là của Đặng Siêu. Tôi mở mắt ra nhìn, cánh tay mình vẫn nguyên vẹn, tay trái của Đặng Siêu thì đã rơi dưới đất, vết cắt vô cùng sắc bén, máu phun đầy ra sàn.
Tôi kinh ngạc nhìn Tống Tinh Thần: "Ngươi làm gì vậy?"
Hắn không trả lời, nhanh chóng lôi một lọ sứ nhỏ trong ngực ra, dùng răng giật cái nắp bọc vải đỏ, rắc toàn bộ số thuốc bột lên vết thương của Đặng Siêu.
Đây chẳng lẽ là thực cốt đoạn cân tán?
Nghe nói Tống gia chúng tôi thời cổ đại có hai nhánh Văn Tống và Võ Tống. Mỗi đứa bé khi được sinh ra sẽ phải trải qua một bài kiểm tra để quyết định nó là Văn Tống hay Võ Tống.
Văn Tống lớn lên sẽ làm quan đề hình hoặc tới Đại Lý tự làm Tự Khanh, còn Võ Tống thì vào cung làm bộ khoái, hoặc làm vệ sĩ cho gia tộc. Tuyệt kỹ của hai nhánh được học từ nhỏ cũng khác nhau một trời một vực, ví như tôi thì học Bặc Hung Thuật, còn Tống Tinh Thần không được biết, mà hắn sẽ được học điều chế thuốc, những thứ thuốc này tôi căn bản cũng không có cơ hội tiếp xúc.
Thực cốt đoạn cân tán là thứ Bộ khoái dùng để đối phó với đám tội phạm. Nó ngấm theo máu vào cơ thể, nghe nói sẽ khiến người ta lúc nóng lúc lạnh, kích thích dây thần kinh cảm giác đau đớn, giống như gân cốt bị đứt rời từng đoạn, ngũ tạng kim châm, việc này còn thống khổ hơn lăng trì cả ngàn lần.
Thuốc ngấm vào người, mấy giây sau Đặng Siêu đột nhiên lăn lộn dưới đất kêu gào, hai tay cào cấu, tự giựt tóc mình khiến đầu lộ ra từng mảng tróc đầy máu. Đặng Siêu điên cuồng gào lên: "Giết ta đi, giết ta đi!"
Cảnh tượng này khiến tôi nhìn cũng có chút không nỡ, Tống Tinh Thần lại lôi ra một cái lọ nhỏ, nói: "Nói cách chỉnh lại đồng hồ, ta cho ngươi thuốc giải."
Đặng Siêu cố sức rút điện thoại ra ném dưới đất: "Gọi số cuối cùng trong danh bạ, nói ám hiệu 'Cầu nguyện' là được. Mau đưa ta thuốc giải."
Tôi quát hỏi: "Đám trẻ ở đâu?"
Đặng Siêu vừa lăn lộn vừa gào: "Đưa ta thuốc giải trước, ta không chịu được, khồn chịu được nữa!"
Tôi lặp lại câu hỏi: "Đám trẻ ở đâu?"
Giọng hắn đã lạc đi: "Phòng ngầm ở số 44 đường Đại Hưng."
Tôi nhìn Tống Tinh Thần: "Cho hắn đi."
Tống Tinh Thần nhếch môi, cất cái lọ vào trong ngực, nói: "Thực cân đoạn cốt không có thuốc giải, nhưng ngoài việc khiến cơ thể cảm giác đau đớn, nó không gây hại gì cả."
Đặng Siêu trợn ngược hai mắt, đã hôn mê, Tống Tinh Thần nói tiếp: "Đau quá mà ngất, một tiếng sau thuốc sẽ hết tác dụng."
Tôi thật là phục sát đất tuyệt chiêu cũng như tính toán của Tống Tinh Thần, nhặt điện thoại lên làm theo lời Đặng Siêu chỉ. Lát sau một nhóm bác sĩ chạy tới, mang theo dụng cụ cầm máu, hỏi người bị thương đâu, tôi ra hiệu đang nằm dưới đất, nhân tiện dặn dò: "Tiêm cho hắn ít thuốc giảm đau."
Tôi vỗ vai Tống Tinh Thần, cười: "Hôm nay mời ngươi đi ăn."
Hắn nhàn nhạt nói: "Khỏi rườm rà, mời ta ly trà sữa trân châu là được, loại đắt tiền nhất."
Lúc này cả Hoàng Tiểu Đào và Lão Yêu cũn chạy tới, trông thấy sàn nhà đầy máu, Lão Yêu hoảng hốt thốt lên: "Tiểu Tống Tống, ngươi không sao chứ?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Vừa rồi thật hù chết tôi, còn nghĩ anh sẽ bị làm sao."
Tôi nói: "Phải rồi, đã biết vị trí hắn giấu mấy đứa nhỏ, mau đi cứu đi!"
Tiểu Đào kinh ngạc: "Làm sao các anh biết?"
Tôi liếc Tống Tinh Thần, nói: "Dùng một chút thủ đoạn phạm pháp, cô có muốn bắt hắn về không?"
Nàng cười cười: "Có, đợi lát nữa tôi muốn bắt cả anh và Tống Tinh Thần tới quán ăn, dùng thịt cá thật ngon để tra khảo hai anh một trận!"
Sự việc cuối cùng cũng kết thúc, toàn thân tôi mệt mỏi rã rời, bây giờ chỉ muốn tắm một cái, ngủ một giấc đã đời. Hoàng Tiểu Đào quan tâm, đưa một chai nước lọc, tôi đón lấy tu một hơi dài.
Mấy người chúng tôi rời khỏi giảng đường, Tiểu Đào nói: "Chuyện này gây ảnh hưởng quá lớn, cảnh sát chắc sẽ không bưng bít được, có điều không thành vấn đề, hôm nay đừng suy nghĩ gì nữa, buông lỏng một chút đi."
Tôi nhìn sân trường thân quen, nói: "Ngày cuối đời sinh viên lại xảy ra chuyện như vậy, có lẽ tôi đúng là một ngôi sao xấu."
Chợt có một giọng nói gọi tôi lại, quay đầu lại thấy nhóm giảng viên đang đứng dưới giảng đường, hiệu trưởng vẫy vẫy tay cười nói: "Sinh viên Tống, cậu lại đây một chút."
Tôi thấy tay ông ta cầm gì đó, liền đoán được có chuyện gì, đi tới hỏi: "Hiệu trưởng, có gì dạy bảo?"
Hiệu trưởng đưa một tấm bằng tốt nghiệp dúi vào tay tôi, trên đó viết: "Sinh viên Tống Dương đã hoàn thành tốt 4 năm học, đạt tư cách tốt nghiệp." phía dưới là chữ ký rồng bay phượng múa của hiệu trưởng.
Nhận tấm bằng trọng đại này, tâm trạng tôi vẫn vô cùng phấn khởi, chỉ muốn hét lên cho ông nội dưới suối vàng biết, con đã tốt nghiệp đại học, từ này đã có thể lăn lộn kiếm ăn.
Mặc dù đây không phải là hội trường buổi lễ tốt nghiệp, nhưng tôi vẫn cúi đầu: "Tạ tạ hiệu trưởng!"
Hiệu trưởng vỗ vỗ tay tôi, nói: "Tống Dương, ta cảm ơn cậu đã anh dũng bảo vệ sân trường này, trường mẫu giáo cũng thiếu cậu một ân tình, thực ra ta cảm thấy cậu là một sinh viên ưu tú..."
Ánh mắt hiệu trưởng đột nhiên biến đổi, nói: "Đi chết đi!"
Ngực tôi chợt lạnh buốt, một thứ sắc bén đâm tới, do hai tay đang cầm tấm bằng nên tôi không chú ý tới động tác của hiệu trưởng.
Theo bản năng tôi lùi về phía sau, nhìn xuống ngực trái cắm một cao dao găm sáng loáng, tôi gần như nghe thấy mạch máu trong người vỡ ra, có tiếng máu tràn vào khoang bụng. Mọi người xung quanh tức thì hoảng loạn, đám Hoàng Tiểu Đào hét lên xông về phía tôi, nhưng âm thanh cứ như xa dần, xa dần.
Hiệu trưởng cười lạnh, từ từ lột da mặt mình, lộ ra một gương mặt quên thuộc - bác sĩ Khổng Huy!
Hắn nói: "Tổ chức lệnh phải cho ngươi chết. Đặng Siêu đã thất bại, cho nên để ta hoàn thành mệnh lệnh!"
Hai chân tôi mềm nhũn ngã ra đất, ý thức chìm vào bóng đêm. Không biết mê man bao lâu, có cảm giác mình đang lãng du ở một không gian tăm tối. Đang cho rằng mình đã chết thì bỗng nhiên một vệt sáng xuất hiện khiến mắt tôi đau nhói, mở mắt, một gương mặt xa lạ hiện ra trước mặt tôi. Người đó bỗng xoay người chạy đi, vừa chạy vừa gọi to: "Bác sĩ bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi!"
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì một đám người chạy vào, một người đàn ông giơ ngón tay trước mặt tôi, hỏi: "Có thấy ngón tay của tôi không?"
Cơ thể tôi không cử động được, chỉ có thể chớp chớp mắt một cái. Người đàn ông nói: "Mọi dấu hiệu sinh tồn đều bình thường, tiếp tục truyền thuốc, theo dõi chặt chẽ nhịp tim của bệnh nhân. Tiểu Trương, cậu đi thông báo cho người nhà anh ta một câu."
Sau đó đám người rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại một mình tôi. Bên ngoài bỗng vang lên mấy giọng nói quen thuộc, có Hoàng Tiểu Đào, Vương Đại Lý, Lão Yêu, Tôn Băng Tâm, họ đang nháo nhào hỏi bác sĩ tình hình của tôi, bác sĩ nói tất cả đều bình thường, giờ phải theo dõi thêm.
Hoàng Tiểu Đào bật khóc, nghe tiếng khóc này mà tâm can tôi xót xa, rốt cuộc tôi đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tôi vừa trở về từ Quỷ Môn Quan.
Nhưng không biết vì sao, trên trần nhà trắng tinh lại xuất hiện một khuôn mặt người!