Chương 343: Minh vương chi đồng
Từ sau khi trở về từ cõi chết, mắt tôi nhìn vật gì cũng bị lưu lại tàn ảnh. Vừa rồi gương mặt trên trần nhà là của bác sĩ nam lưu lại mấy giây. Đây không phải là tàn ảnh bình thường, tôi rõ ràng thấy cả râu cùng với lông mũi ông ta, ra sức nháy mắt mấy lần, tàn ảnh mới biến mất.
Hiện tượng quái lạ này ban đầu khiến tôi không tài nào thích nghi, nhìn cái gì cũng bị lưu lại một thời gian, khiến đầu óc tôi cũng loạn cả lên.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tí tách của nước truyền nhỏ giọt, tôi nằm bất động trên giường, miệng đeo miếng chụp oxy, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ cứu như vậy cả một ngày.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, trông thấy đôi mắt ngấn nước của Băng Tâm, nàng vui mừng nói: "Tống Dương ca ca tỉnh rồi!"
Sau đó Vương Đại Lý lại gần, nói: "Tống Dương, ngươi cảm thấy thế nào rồi? Ngươi đúng là phúc lớn, bác sĩ nói con dao chỉ chệch 2mm nữa là đâm trúng tim, chúng ta cũng bị dọa chết, suýt nữa thì Tống Tinh Thần băm vằm tên hiệu trưởng giả kia, may mà mọi người ngăn lại kịp thời. Hiện giờ hai kẻ đó đều đã bị giam giữ, nhiều người mang hoa cho ngươi lắm, nhưng bác sĩ nói đây là phòng chăm sóc đặc biệt, không được mang vào trong nên để hết bên ngoài, cứ như là tiệm hoa mini vậy."
Băng Tâm nói: "Đại Lý, anh bớt nói nhiều một chút đi, để cho Tống Dương ca ca nghỉ ngơi."
Tôi miễn cưỡng cười cười, hai người tới ngồi bên cạnh chơi Arena of Valor, nghe họ tán gẫu tôi cũng thấy bớt nhàm chán.
Thì ra là sáng nay hai người tới trông nom tôi, Tiểu Đào đã ở cạnh tôi suốt cả đêm qua, sáng nay khá mệt mỏi, Băng Tâm bảo nàng về nghỉ ngơi trước.
Không mở mồm nói chuyện được thật là buồn chán, tôi muốn bảo Đại Lý bật TV xem chút tin tức hoặc nghe nhạc, liền cố gâng dùng mắt ra hiệu để biểu đạt ý muốn. Kết quả Vương Đại Lý nhìn nửa ngày lại nghĩ rằng tôi muốn đi tiểu, tôi đành gạt bỏ ý nghĩ.
Tới trưa, hai người bàn bạc ra ngoài kiếm gì ăn, Tôn Băng Tâm bảo Vương Đại Lý đi ăn trước, hắn cười hề hề rủ Băng Tâm đi cùng. Tôi nghĩ thầm chẳng phải ngươi sắp có bạn gái rồi sao? Tại sao còn bám lấy Băng Tâm, ngươi là 'tra nam' ư?
Cuối cùng cả hai ra ngoài, sau đó liền có một ý tá vào tiếp thuốc cho tôi. Tôi để ý thấy cô ta cầm một xilanh trên tay, bên trong chẳng có gì, không nói không rằng chích kim vào ống truyền, bơm không khí vào!
Tôi ư ư kêu lên, cố gắng giãy dụa khiến mũi kim trên tay rơi ra, y tá lại cầm lên chuẩn bị chọc lại, tôi chẳng thể làm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hãn lườm trừng trừng.
Kỳ tích xảy ra! Y tá đột nhiên như gặp ma, kêu lên một tiếng, không ngừng lùi lại, toàn thân run rẩy. Tôi cũng không hiểu ánh mắt mình có gì dọa người, nhưng trong lúc này thì vớ được cái gì bám cái đó, cho nên tiếp tục trừng mắt với cô ta. Y tá lại tông cửa xông ra, sau đó có tiếng đánh nhau ngoài hành lang, chợt y tá hét thảm.
Tống Tinh Thần ở bên ngoài lạnh lùng nói: "Ai phái ngươi tới?"
Lại có tiếng gì đó, tiếp theo là tiếng ngã uỵch xuống đất, có người hét lên: "Á!!! Giết người rồi!"
Tôi cảm thấy đau đầu, chóng mặt, Tống Tinh Thần liền lao vào hỏi: "Tiểu thiếu gia, ngươi không sao chứ?"
Hắn trông thấy ánh mắt của tôi, hơi ngẩn người, rồi nói tiếp: "Kẻ mặc đồng phục y tá định giết ngươi đã cắn thuốc độc tự sát, đợi ta đi xử lý xong sẽ quay lại tìm ngươi."
Hắn đi khỏi chẳng bao lâu, tôi lại mê man ra ngủ, cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì.
Nằm đại khái khoảng ba ngày, cuối cùng tôi cũng có thể ngồi dậy ăn chút cháo loang, dĩ nhiên là Tiểu Đào và Băng Tâm phải đút từng thìa. Từ sau chuyện y tá giả, họ chẳng dám rời tôi nửa bước.
Tiểu Đào nói với tôi, Khổng Huy và Đặng Siêu đang tiếp tục phải thẩm vấn, chúng không chịu hé răng. Từ những đầu mối hiện có xem xét, hành động báo thù của Đặng Siêu là có kẻ đứng sau giật dây, Khổng Huy chịu trách nhiệm đảm bảo thành công.
Hiệu trưởng bị bắt cóc giữa chừng và số trẻ mầm non đã được giải cứu. Hôm đó là Khổng Huy đã chu toàn tính trước, hắn thậm chí còn ngụy trang cả da tay, cho nên mới qua mặt được tôi.
Tôi nói: "Hình như cơ thể tôi có biến hóa gì đó."
Tiểu Đào hỏi: "Sao vậy, anh khó chịu chỗ nào à?"
Tôi cười: "Không phải thế. À, chúng ta làm một thí nghiệm xem."
Tôi bảo Tiểu Đào tìm một đoạn văn bất kỳ trên điện thoại, để trước mặt tôi 1 giây, sau đó tôi nhắm mắt, đọc hoàn chỉnh nội dung không sót một chữ nào. Hoàng Tiểu Đào thất kinh: "Trời ạ, anh có thể nhìn qua liền nhớ?"
Tôi cười lắc đầu: "Là hai mắt của tôi. Giờ nhìn cái gì trong mắt cũng lưu lại tàn ảnh, giống như hình ảnh bị đọng trên võng mạc mấy giây vậy."
Hoàng Tiểu Đào nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nói: "Thật không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ sau khi từ cõi chết trở về, con mắt kỳ quái của anh đã được nâng cấp?"
Tôi nói: "Phải rồi, tôi còn cần làm một thí nghiệm nữa."
Tôi muốn xem thử có phải ảnh mắt mình mang theo lực uy hiếp không? Hôm trước có thể dọa sợ một sát thủ, có thể thấy lực uy hiếp này không tầm thường.
Đúng lúc tôi định chuẩn bị, thì Tống Tinh Thần đẩy cửa bước vào: "Dùng minh vương chi đồng với Hoàng tiểu thư, sợ rằng sẽ làm hỏng mối quan hệ của hai người.".
Tôi kinh ngạc: "Ngươi nói gì?"
Tống Tinh Thần nghiêm nghị nói: "Hoàng tiểu thư có thể tránh ra ngoài một lát được không? Ta có chuyện muốn nói với tiểu thiếu gia."
Tôi thỉnh cầu: "Cho nàng ở lại đi."
Tống Tinh Thần hỏi: "Hai người sẽ kết hôn chứ?"
Tôi với Tiểu Đào đồng thanh: "Cái gì?" Gò má của nàng hơi đỏ lên.
Tống Tinh Thần nhàn nhạt nói: "Bí mật gia truyền của Tống gia tuyệt đối không được cho người ngoài biết, đây là tổ huấn. Trừ khi bây giờ ngươi cầu hôn với Hoàng tiểu thư, đồng thời cô ta phải đồng ý, nếu không thì phải ra ngoài. Còn cố tình ở lại nghe, ta sẽ phải diệt khẩu!"
Tôi nhìn Tiểu Đào, mặt nàng đã đỏ ửng đến mang tai, tôi nói: "Tiểu Đào, tôi..."
Trong hoàn cảnh này làm sao có thể cầu hôn? Hơn nữa mối quan hệ của chúng tôi cũng vừa mới bắt đầu mà thôi, lời ra đến miệng lại nuốt vào, tôi đổi lời: "Chờ sau này thời cơ thích hợp tôi sẽ kể cho cô biết."
Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Không sao, tôi tin mình sẽ được biết."
Nàng hôn khẽ lên má tôi một cái, đi ra ngoài.
Sau khi Tiểu Đào đi, Tống Tinh Thần liền khóa cửa lại, lôi trong ngực ra một cây nến, đặt lên tủ giường bệnh, châm lửa. Hắn nói: "Tập trung nhìn vào ngọn lửa, tưởng tượng nó là kẻ thù của mình, trừng mắt với nó!"
Tôi hỏi: "Ngươi đùa à?"
Tống Tinh Thần mặt lạnh như băng: "Ngươi thấy ta giống đang đùa?"
Tôi làm theo lời hắn nói, lúc trừng mắt nhìn ngọn lửa, nó đột nhiên lóe lên rồi vụt tắt. Tôi kinh ngạc không thôi: "Chuyện này không thể nào, làm sao ánh mắt ta lại làm tắt lửa được, nhất định là gió thổi."
Tống Tinh Thần lại quẹt một que diêm khác lên, châm nến: "Nếu ngươi chưa tin, thử lại lần nữa xem!"
Tôi thử lại một lần, quả thật nến lại bị tôi làm tắt, thử xong chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, ý thức mơ hồ. Tống Tinh Thần nói: "Giờ cơ thể người còn rất yếu, nếu dùng lần nữa sẽ hôn mê bất tỉnh. Nhớ kỹ, một ngày chỉ được dùng tối đa 3 lần."
Tôi nói: "Đưa gương cho ta."
Tống Tinh Thần đưa tới một cái gương, tôi nhìn vào, phát động động u chi đồng, thì chợt nhận thấy đồng tử của tôi chia thành bốn tầng, tất cả đều là màu đỏ, càng bên trong màu càng đậm.
Tống Tinh Thần nói: "Hiện giờ ngươi đã sở hữu con mắt cao cấp nhất của Tống gia - minh vương chi đồng."
Tôi thắc mắc: "Minh vương chi đồng? Sao trước giờ ta chưa từng nghe tới?"
Tống Tinh Thần nói: "Bởi vì từ trước đến nay, chỉ có một mình ngươi là Văn Tống thức tỉnh được nó. Mà nói đúng ra thì, động u chi đồng của gia tộc ta, chỉ là một sản phẩm lỗi!"