Chương 344: Hổ mục nhiếp quần lang (Mắt hổ dọa bầy sói)
Tống Tinh Thần nói tiếp, người sáng lập ra động u chi đồng là một lão bộ đầu tinh thông y thuật. Một lần trong lúc tình cờ, ông phát hiện loài hổ Đông Bắc sau khi chết ánh mắt vẫn có một lực uy hiếp, có thể khiến bầy sói chùn bước. Ông liền nghĩ, liệu có thể khiến nó xuất hiện trên con người không?
Vì vậy ông ta liền dùng dược liệu kết hợp với châm cứu để kích thích đôi mắt của mình, kết quả thất bại, hai mât ông ta hóa mù lòa.
Vị tiền bối này không cam lòng, quyết định tiếp tục thí nghiệm trên cơ thể con mình, liên tiếp trong một tháng trời dùng dược liệu rửa mắt hàng ngày cho con. Cuối cùng trời xui đất khiến thế nào, con trai ông ta lại có được động u chi đồng, có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, còn nhìn vật gì cũng như kính hiển vi. Cách thức điều chế dược liệu sơ khai của ông là rất nguy hiểm, dễ khiến đôi mắt mù lòa, sau đó trải qua mấy đời sau không ngừng nghiên cứu cải tiến mới hoàn chỉnh ra loại minh đồng tán, để con cháu Tống gia có thêm một công cụ bảo vệ mình.
Cho tới thời đệ nhất bộ đầu Tống Bất Bình, động u chi đồng mới được hiểu rõ hoàn toàn. Trong một lần làm nhiệm vụ, Tống Bất Bình bị người ta đâm trọng thương, tính mạng bị đe dọa, sau đó bình phục. Trở về từ cõi chết, đôi mắt xảy ra kỳ biến, có thể 'Hổ mục nhiếp quần lang'. Kể cả người có tư chất mạnh mẽ đến mấy cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta lúc nổi giận.
Tống Bất Bình gọi đôi mắt này là minh vương chi đồng, bởi theo quan niệm người Trung Quốc cổ đại, minh vương là minh giới thập điện diêm la, chỉ có con mắt của minh vương mới có thể chấn nhiếp tất cả sinh linh trên cõi đời.
Lúc ấy người nhà Tống gia mới hiểu được, động u chi đồng có thể nâng cấp, chỉ có điều nó cần một điều kiện quá khắc nghiệt, đó là phải cận kề với cái chết. Sau đó có người từng thử nghiệm, nhưng lại uổng mạng, bởi giới hạn sinh tử là rất khó nắm bắt, căn bản không phải là thứ con người có thể thao túng.
Từ đó về sau, để phòng ngừa con cháu Tống gia tự hủy hoại mà truy cầu minh vương chi đồng, toàn bộ ghi chép liên quan tới nó đều bị thiêu hủy, vị tiền bối sáng tạo ra cũng không ghi lại tên họ. Minh vương chi đồng gần như chỉ là một câu chuyện truyền thuyết trong nhánh Võ Tống, thực ra lúc Tống Tinh Thần nhìn thấy ánh mắt của tôi, hắn cũng không tin là nó có tồn tại.
Trong lịch sử Tống gia trước giờ chỉ có hai người sở hữu minh vương chi đồng, đều là người nhánh Võ Tống, tôi là người thứ ba, cũng là một Văn Tống duy nhất sở hữu.
Minh vương chi đồng trong truyền thuyết lại xuất hiện trên người tôi, theo lời Tống Tinh Thần nói thì nó là một kỳ tích!
Tôi nhìn ngọn nến lượn lờ khói trong phòng, nói: "Dùng ánh mắt làm tắt nến, rốt cuộc đây là nguyên lý gì?"
Tống Tinh Thần nhún vai: "Ta không rõ, bởi làm gì có nhiều để mà nghiên cứu?"
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Theo ta nghĩ chắc là sóng xung động sinh học. Sóng xung động sinh học là phương tiện truyền dẫn thông tin trong não người, tổng điện lượng mà nó tạo ra có thể bằng một viên pin tiểu. Người có đặc dị công năng thông linh, đọc được hình ảnh trong mắt người khác. Có chuyên gia nói hắn bị đột biến Gene, con mắt trở thành một ăng ten thu tín hiệu xung động sinh học, có thể nói, ánh mắt của ta phát ra xung động sinh học lớn, nhất là lúc tức giận, sóng xung động này sẽ ảnh hưởng tới trung khu thần kinh của đối phương, khiến đối phương sợ hãi."
Tống Tinh Thần khoanh tay ngáp dài, nói chẳng rõ lời, qua loa: "Ừ ừ, có lý!"
Tên này hình như chẳng có chút hứng thú nào đối với khoa học, nãy giờ lời tôi nói hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, khiến tôi bất giác bực mình. Tống Tinh Thần vội nói luôn miệng: "Đừng dùng nó với ta, ta sợ ngươi lại hôn mê, không nói rõ được."
Tôi hỏi: "Ngươi còn điều gì muốn nói?"
Hắn đáp: "Minh vương chi đồng của ngươi dùng càng ít càng tốt. Tống Bất Bình đã từng khiến một phạm nhân phát điên, hơn nữa tác dụng phụ với ngươi là sẽ lăn ra ngất."
Tôi nói: "Vậy có lẽ là do máu cung cấp lên não không đủ nên mới gây ra hôn mê? À, mà từ hôm tỉnh lại, mắt ta nhìn vật gì cũng có tàn ảnh, đây là công hiệu của minh vương chi đồng sao?"
Tống Tinh Thần nhún vai: "Cái này ta không biết, sư phụ không đề cập với ta, ngươi tự mình tìm hiểu đi!"
Đôi mắt này có lẽ cần thời gian mới thích nghi được, nhưng nói gì thì nói, trong lòng tôi vẫn khá cao hứng, lại có chút tiếc nuối, tiếc nuối là ông nội không được biết chuyện này.
Tống Tinh Thần nghiêm túc nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ càng phải bảo vệ ngươi nghiêm ngặt hơn. Một mặt vì mạng ngươi càng ngày càng đáng giá, mặt khác Giang Bắc Tàn Đao đã để mắt tới ngươi."
Tôi kinh ngạc: "Ngươi nói gì? Hắn mới là kẻ chủ mưu đứng sau ư?"
Tống Tinh thần lắc đầu: "Có một chuyện ta trước giờ vẫn giấu ngươi, bởi mấy vị thúc công không cho ta nói. Thực ra Giang Bắc Tàn Đao không phải là một cá nhân, mà nó là một tổ chức. Ông nội ngươi đối phó với ám hiệu hung thủ để lại, không phải là chỉ cá nhân hắn, mà là chỉ chính tổ chức này!"
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách lúc trước Khổng Huy giữ kín như bưng đối với bốn chữ Giang Bắc Tàn Đao này. Thì ra là tôi đã lầm, trong mắt hắn Giang Bắc Tàn Đao là tên của tổ chức chứ không phải một cá nhân nào cả.
Tống Tinh Thần nói tiếp: "Tống gia chúng ta và Giang Bắc Tàn Đao đã đấu tranh qua nhiều thế hệ, lâu tới mức ngươi không tưởng tượng nổi. Thậm chí một ngôi sao lóe sáng trong Tống gia là Tống Từ, cũng chỉ có thể đồng quy vu tận với thế hệ đầu của Giang Bắc Tàn Đao trong vụ án cuối cùng của cuộc đời mình. Năm đó ông nội ngươi khư khư cố chấp muốn quật ngã con quái vật này, mấy vị thúc công đã hạ lệnh cho ông ta không được điều tra tiếp, cho nên ta cũng khuyên ngươi hãy biết tự lượng sức mình. Mỗi một thời đại, Tống gia đều có người muốn quật ngã nó, nhưng không làm được, nó giống như bệnh ung thư không ngừng di căn, xâm lấn các tế bào mới, trở nên vô cùng to lớn. Tống gia chúng ta đã từng bị thương nặng, thiếu chút nữa thì tuyệt tử tuyệt tông, cho nên mới có tổ huấn 'không quan không sĩ, bo bo giữ mình'. Những lời vừa rồi ngươi tuyệt đối không được nói cho người thứ 3 biết, nếu không từ nay sẽ không còn thấy mặt ta..."
Nói tới đây đột nhiên Tống Tinh Thần quỳ mọp xuống dưới chân tôi. Tôi kinh ngạc: "Ngươi làm gì vậy?"
Hắn đáp: "Tiểu thiếu gia, lần này là ta bất lực trong việc bảo vệ ngươi, ngươi có quyền thi hành gia pháp."
Tôi hiếu kỳ: "Gia pháp gì?"
Hắn rút cây Đường đao ra: "Cắt đứt một ngón tay, hoặc tai ta, ngươi chỉ cần hạ lệnh một tiếng, ta lập tức động thủ!"
Tôi cười khổ một hồi, Tống gia lại còn có gia pháp nghiêm khắc như vậy. Nhìn thái độ nghiêm túc của Tống Tinh Thần, tôi e là không phạt hắn sẽ không chịu, liền nói: "Tống Tinh Thần nghe đây. Lần này ngươi bảo vệ ta bất thành, phải chấp hành gia pháp!"
Tống Tinh Thần cúi đầu thấp hơn một chút, tôi nói tiếp: "Cười một tiếng cho ta!"
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, tôi nói: "Từ lúc biết nhau tới giờ, ta chưa từng trông thấy ngươi cười. Mau cười một cái cho ta, nếu không tức là không chấp hành gia pháp!"
Tống Tinh Thần từ từ vận dụng cơ mặt, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. Tôi không khỏi thừa nhận, gương mặt của hắn sinh ra vốn không có chức năng cười.
Tôi phất tay một cái: "Được rồi, đi ra ngoài đi!"
Tống Tinh Thần nói: "Tiểu thiếu gia, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe."
Hắn vừa ra tới cửa, tôi lại gọi: "À phải, để số điện thoại lại."
Hắn đáp: "Bị mất điện thoại rồi."
Tôi nói: "Ta lệnh cho ngươi mua một Iphone X mới nhất, sau này ta còn dễ bề tìm ngươi. Chờ khi ta xuất viện cũng phải gọi ngươi tới ăn mừng."
Hắn cười nói: "Biết rồi!"
Tôi cũng cười: "Lần này ngươi cười trông dễ coi hơn nhiều."
Theo như gia phả Tống gia, có lẽ Tống Tinh Thần là anh họ của tôi, nhưng quan hệ của chúng tôi vốn là như vậy, tôi hiếm khi nói nhiều với hắn. Thực ra trong vô thức, tôi đã coi hắn là một người bạn!