Âm Phủ Thần Thám

Chương 372: Chết đuối kỳ lạ

Chương 372: Chết đuối kỳ lạ


Tôi nghe thấy Vương Đại Lý hét rất lớn: "Cô lại gửi tin nhắn cho tên kia?"
Lạc Ưu Ưu đáp trả: "Ai cần anh lo, anh là cái gì của tôi?"
Vương Đại Lý nói: "Tên kia có phải loại tốt đẹp gì, trên mạng đều nói hắn thích lừa Fan, cô có bị ngốc không mà lại cho hắn wechat?"
"Anh thì tốt đẹp lắm, thấy cô gái khác liền hồn siêu phách tán."
Hai người cãi nhau tôi cũng không tiện can thiệp, liền âm thầm quay bước đi, chưa được bao xa thì nghe thấy giọng Lạc Ưu Ưu: "Tôi nghỉ việc, gặp lại sau!"
Vừa quay đầu lại thì thấy Lạc Ưu Ưu đang nổi giận đùng đùng đi xuống: "Tống Dương học trưởng, em nghỉ việc, về nhà đây."
Tôi vội khuyên nhủ: "Cô bình tĩnh một chút được không?"
Lạc Ưu Ưu đỏ hoe mắt, khóc lên thành tiếng: "Em vốn nghĩ rằng anh ta có tình ý với mình, nào biết chỉ là loại tra nam, anh ta căn bản cũng chẳng quan tâm đến em."
Tôi nói: "Để ta đi dạy dỗ hắn."
"Không cần, cảm ơn anh đã luôn chiếu cố em!" Nói xong, cô bé đi sượt qua người tôi.
Tôi đi vào phòng, Vương Đại Lý đang mặt hằm hằm, tôi tự nghĩ sao lại dính vào chuyện này, nghiêm mặt nói với hắn: "Ngươi có bị ngu không? Mau đuổi theo, ngày lễ trường học đóng cửa, một cô gái như Ưu Ưu có thể đi đâu?"
Vương Đại Lý hừ một tiếng: "Tự cô ta muốn nghỉ, ta không cản được."
Thật trong lòng tôi chỉ muốn đánh cho hắn một trận, nhưng vẫn phải đấy hắn ra ngoài bắt hắn nhất định phải đi gọi Lạc Ưu Ưu về.
Đúng lúc này thì Tiểu Đào gọi điện, nói: "Tống Dương, anh có ở cửa hàng không?"
Tôi đáp: "Có."
Nàng nói: "Lát nữa gặp nhau, chúng ta đi hiện trường vụ án, tôi mới nhận được báo án, hình như là một vụ khá phức tạp."
Tôi lấy dụng cụ nghiệm thi trong phòng, lát sau Tiểu Đào chạy xe tới, tôi lên xe, câu đầu tiên là: "Có chuyện phải nói luôn cho cô, đỡ gây hiểu lầm, tối hôm qua tôi ngủ nhà Tôn Băng Tâm."
"Thành thật khai báo!" Tiểu Đào hung hăng đập mạnh tay vào vô lăng. Tôi kể hết sự việc, Tiểu Đào lườm tôi: "Không làm việc gì bất thường chứ?"
Tôi cười: "Cái gì thì coi là bất thường?"
Hoàng Tiểu Đào gõ vào trán tôi: "Biết rõ còn hỏi!"
Rồi nói tiếp: "Oan hồn xe bus, mấy người bọn anh cũng rảnh quá mà, có phát hiện quan trọng gì không?"
Tôi suy nghĩ, nói: "Theo tôi nghĩ thì tài xế bị bệnh tâm thần. À phải, vụ án này là thế nào?"
"Tới rồi anh sẽ biết."
Chúng tôi tới một khu nhà trọ cũ kỹ, bên ngoài đã chăng dây cảnh giới, những cư dân đang vây quanh dưới lầu, xôn xao bàn tán. Tiểu Đào dẫn tôi tới giới thiệu: "Người báo án là chủ nhà, sáng nay ông ta phát hiện cửa phòng khép hờ, nghĩ rằng có trộm, liền tới xem một chút. Kết quả phát hiện, người chết nằm trên giường, toàn thân không có ngoại thương, sắc mặt bình thản, và..."
Tiểu Đào chợt dừng lại, nhìn tôi nói: "Hình như bị chết đuối."
Tôi biến sắc: "Chết đuối trong nhà? Có bồn tắm không?"
"Không có, xung quanh cũng không có hoàn cảnh thích hợp cho việc chết đuối." Tiểu Đào trả lời.
Chúng tôi đi vào trong nhà, liếc mắt liền trông thấy một người đàn ông nằm trên giường, mặc áo thụng, quần ống rộng, da dẻ xanh xao. Lúc nhìn rõ mặt ông ta, tôi chợt sững sờ, đây chẳng phải là gã dê già tối qua trên xe bus sao?
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào người chết, Tiểu Đào hỏi: "Sao vậy, anh quen ông ta?"
Tôi hít một hơi khí lạnh: "Không quen, nhưng đã gặp một lần, tối qua ông ta lên nhầm xe bus oan hồn, còn nói chuyện với chúng tôi mấy câu."
Bất kể thế nào tôi cũng phải nghiệm thi cái đã, đeo găng tay vào bắt đầu kiểm tra. Người chết khoảng 45 tuổi, dáng hơi mập, cao 1m7, thời gian tử vong vào tầm 5 tiếng trước. Toàn thân ông ta da dẻ tái nhợt, nhiều nếp nhăn, chính là là thứ mà người ta hay gọi "Tay phụ nữ giặt đồ." Chỉ có ngâm nước một thời gian nhất định mới có hiện tượng này.
Trong móng tay ông ta có một ít bùn cát, người cũng dính bèo tấm, tôi lấy thính cốt mộc ra nghe lồng ngực, lại đẩy miệng ra kiểm tra, nói: "Phổi ứ đầy nước, trong miệng có bong bóng máu tràn ra, dạ dày đầy nước và chất bẩn, là điển hình của chết đuối."
Lúc di chuyển thính cốt mộc xuống bụng, nghe lá lách có dấu hiệu bị dập, có vẻ như bị đánh.
Tôi kiểm tra toàn thân người chết, phát hiện dưới da có vết bầm, xương sườn nứt gãy. Tiếp đến thì tay xuống gáy người chết, sờ thấy xương sọ có chỗ bị lõm, liền lật lại, phát hiện phía sau có máu tụ, giống như bị vật tù đánh vào. Gõ gõ vào vết thương cũng thấy không có vết rách rõ ràng, có vẻ như hung khí là một vật tròn trơn hoặc được bọc vật liệu mềm bên ngoài.
Tôi cắt quần áo người chết, khi nhìn thấy hạ bộ, nói: "Có xảy ra quan hệ tình dục trước khi chết."
Nhìn chằm chằm thi thể một lúc, tôi nói: "Bụng giống như bị đạp một cước, nhưng ngâm nước một thời gian nên dấu vết không rõ ràng, dù sao tôi cũng thử một chút xem."
Tôi mở ô nghiệm thi, bảo Tiểu Đào mở cửa sổ ra, dưới bóng ô, vị trí phần bụng quả nhiên xuất hiện một dấu chân mờ mờ, hung thủ hẳn là một người đàn ông trưởng thành cao từ 1m75 trở lên.
Hoàng Tiểu Đào băn khoăn: "Vấn đề không nhỏ trước mắt là tại sao ông ta lại chết đuối trong nhà?"
Tôi cười nhạt: "Vấn đề này không khó!"
Tôi di chuyển bóng ô xuống đất, mặt đất xuất hiện một ít dấu chân tương tự, những dấu chân này khá đậm, có vẻ như là khiêng vật nặng đi tới. Tôi ra cửa, đi men theo dấu chân, cuối cùng nó biến mất trên đường cái, nơi đó có vết bánh xe không rõ ràng lắm. Tôi giải thích: "Nạn nhân bị tập kích, ngã xuống nước chết đuối, sau đó bị chở tới đây."
Tiểu Đào trầm ngâm: "Nạn nhân nhìn có vẻ nặng, sao hung thủ phải mất công sức vớt ông ta từ dưới nước lên, rồi mang về nhà trọ?"
Tôi nói: "Đây mới là chỗ khả nghi, có lẽ nơi đó rất gần chỗ ở của hung thủ, hoặc là hiện trường có những dấu vết dọn dẹp không sạch được."
Tiểu Đào hỏi: "Có thể biết chắc chắn địa điểm đầu tiên không?"
Tôi đáp: "Hung thủ lái xe tới đây, bán kính quá rộng, tìm rất tốn công, chúng ta cứ tìm manh mối trên thi thể đã."
Chúng tôi quay trở lại phòng trọ, tôi kiểm tra bên trong một chút. Có một xấp tiền mặt trong ngăn kéo bàn, một con dao, trong ngăn khác tìm được mấy tấm card quảng cáo dịch vụ thư giãn hay có trong các khách sạn.
Trừ những thứ đó ra, trong phòng tương đối bề bộn, người này có vẻ thích uống rượu, vỏ chai vứt bừa bãi khắp nơi, tôi có cảm giác ông ta cũng chẳng làm ăn đứng đắn gì.
Chợt nhớ ra một chuyện, tôi hỏi: "Điện thoại của nạn nhân đâu?"
Tiểu Đào nói: "Không tìm thấy."
Tôi nhớ tới quần áo ông ta mặc tối qua, nếu như vụ án xảy ra vào khoảng 4 tiếng trước, hẳn là ông ấy không có thời gian thay quần áo, đây là hung thủ mặc lên, điều này chứng tỏ trên quần áo cũ có manh mối gì đó.
Tiếp tục quan sát thi thể, tôi phát hiện phía sau gót chân có một vệt trầy da song song, là lúc còn sống lưu lại. Tôi hình dung vị trí đứng của nạn nhân và hung thủ trong đầu, hiển nhiên là hung thủ một cước đạp nạn nhân xuống nước.
Vết thương trên đầu rất có thể là do lúc nổi lên mặt nước kêu cứu, bị hung thủ đưa tay ra đập, trực tiếp tạo thành co giật toàn thân, liền chìm xuống đáy chết đuối.
Nói như vậy, từ bờ tới mặt nước khoảng cách không quá lớn, tối đa chỉ một cánh tay, hơn nữa nước rất sâu, đủ để toàn thân một người trưởng thành chìm vào.
Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mở mắt ra nói: "Hiện trường đầu tiên là một bồn chứa nước nhân tạo, xung quanh là bê tông, điểm rơi xuống nước chỉ cách bờ 30 đến 50cm."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất