Âm Phủ Thần Thám

Chương 398: Căm thù tình yêu

Chương 398: Căm thù tình yêu


Tôi nhìn chằm chằm vào thi thể ngẩn người, Tiểu Đào huých tay tôi, nói: "Em phát hiện mấy vết kim."
Nàng chỉ cho tôi, thì ra trên tay nạn nhân có mấy vết kim, chỉ một vết đâm trúng mạch máu, những vết còn lại đâm trượt khiến da bị sưng tấy, xem ra đám người này không quen tiêm tĩnh mạch, làm đi làm lại mới xong.
Tiểu Đào hỏi: "Anh nghĩ đây là nguyên nhân cái chết không?"
Theo bản năng tôi liếc mắt nhìn lên mặt nạn nhân, đáng tiếc hai mắt đã bị ăn mòn, chẳng nhìn ra được gì. Chẳng nói câu nào, tôi đặt thính cốt mộc lên ngực nạn nhân nghe cẩn thận, sau đó nhấc cánh tay bị tiêm lên, quan sát mạch máu, nói: "Đúng nó là nguyên nhân chết! Hung thủ chích cho nạn nhân một liều ma túy lớn, khiến nạn nhân ở trạng thái phấn khích quá mức, cuối cùng tim không chịu nổi áp lực mà ngưng đập. Lúc đó chưa chết hẳn, còn mấy phút để cấp cứu, có điều đương nhiên lũ hung thủ chả thèm quan tâm."
Lần này Tiểu Đào không còn mắng hung thủ nữa, chỉ nói bằng giọng vô lực: "Ít nhất cũng chết không quá khổ sở!"
Tiếp đến kiểm tra vùng kín của nạn nhân, không nghi ngờ chút nào cô ấy cũng bị hãm hiếp bạo lực, hung thủ cũng không để lại tinh dịch, giữa hai má đùi nạn nhân có dấu tay rất rõ, tôi đại khái có thể suy đoán được tư thế của nạn nhân và hung thủ lúc đó.
Tôi dùng thính cốt mộc nghe khớp xương nạn nhân, vừa hoạt động tứ chi vừa lắng nghe cẩn thận, sau đó lấy đèn pin chiếu lên trần nhà nói: "Nạn nhân bị treo ở đây."
Tiểu Đào nghiêng đầu quan sát: "Em còn chưa nhìn ra...không, chỗ này cách nạn nhân nam chỉ hai bước chân."
Tôi giải thích: "Đúng, hai nạn nhân có thể là một đôi tình nhân, hung thủ treo cô gái ở đây rồi hãm hiếp, ép buộc nạn nhân nam chứng kiến. Nạn nhân nữ chết trước mặt nạn nhân nan, sau đó chúng mới giết người đàn ông đó."
Tiểu Đào lắc đầu: "Hiện giờ từ sâu tâm khảm em chỉ có một cảm giác có tội, chính mình không bắt được hung thủ sớm hại tiếp hai mạng người."
Tôi an ủi: "Đó không phải lỗi của em, án giết người ngẫu nhiên vốn là án khó phá nhất!"
Tôi tiếp tục tái hiện hiện trường, nạn nhân nữ bị treo tứ chi lên, hai tay dang lên đầu, hai chân dạng ra, sợi dây trên cổ thắt rất chặt, nếu như không có người đỡ ở dưới thì nạn nhân sẽ chết vì ngạt thở.
Để tăng phần kích thích, bốn tên hung thủ tiêm ma túy cho nạn nhân, có lẽ kế hoạch ban đầu của chúng là để nạn nhân bị treo cổ chết, nhưng không ngờ ma túy lại trở thành nguyên nhân trước.
Bốn tên thay phiên nhau đỡ, dùng hai tay nâng chân nạn nhân nữ mà hãm hiếp, nạn nhân nam bị treo ở phía trước, miệng chắc là bị bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ư ư, nhìn bạn gái bị làm nhục mà tim như bị dao cắt...
Tôi đứng dậy, ra cửa sổ nhìn vào quanh không gian rộng rãi, cảnh sát trước mặt như biến mất, thay vào đó là cảnh bốn tên hung thủ đang tiến hành hành vi thú tính.
Tôi chắp vá những mảnh ghép trong đầu, muốn tái hiện đặc điểm của chúng, đi đi lại lại, nói: "Kẻ càm đầu gần 30 tuổi, cao khoảng 1m75, dáng gầy gò, tính cách lầm lì, nói năng cẩn trọng, khá có uy trong đám này, nói một là một! Có khả năng hắn bị tổn thương về mặt tình cảm cho nên rất căm ghét những tình yêu đẹp."
"Kẻ tiếp theo cao khoảng 1m80, dáng người cường tráng, tràn đầy sức lực, gặp ai cũng hùng hùng hổ hổ, đầy vẻ uy hiếp. Hắn là tên điên cuồng nhất trong bọn, làm việc không suy tính."
"Kẻ thứ 3 cao khoảng 1m70, tuổi tác tương đương với tên thứ 2, cẩn thận dè dặt, luôn cảm thấy bất an, có những ý kiến bàn lùi, nhưng trong lòng lại sùng bái hai tên kia."
"Tên thứ 4 cao dưới 1m70, khả năng chưa tới 20 tuổi, tính cách ngỗ ngược, thay đổi thất thường, không giỏi giao tiếp, thích tìm sự kích thích."
Tôi bổ sung thêm một câu: "Bốn tên này có một đặc điểm chung, đó là chúng không phải con cả trong gia đình, không có địa vị trong gia tộc. Tuy là phú nhị đại nhưng nội tâm vừa kiêu ngạo lại vừa tự ti, chúng không giỏi giao tiếp với người khác, tự khép kín bản thân, nội tâm trống rỗng, cho nên phải dùng hành vi cực đoan này để bù đắp sự thiếu sót trong nội tâm đó, tìm tới một cảm giác áp đảo người khác.".
Tiểu Đào nói: "Thực ra em cũng đang điều tra những người có tiền tầm tuổi này ở Nam Giang, ngoài ý muốn phát hiện phú nhị đại trong Nam Giang quả thật không ít."
Tôi hỏi: "Bao nhiêu?"
"Chừng vài trăm người, còn chưa kể tới con riêng và du học sinh nước ngoài." Tiểu Đào đáp.
Lúc này có một cảnh sát đi tới, nói có phát hiện. Hai chúng tôi qua đó nhìn, trong góc tường có dấu vết cháy, dưới đám tro có một chân ghế và một ít mảnh thủy tinh.
Tôi ngửi ngửi, hung thủ dùng xăng, đốt lửa rất lớn, khói ám cả vào trần nhà, nói: "Hung thủ lại nghĩ ra cách tập trung tiêu hủy vật chứng, điều này không logic."
Tiểu Đào hỏi: "Thế nào là không logic?"
Bởi vì điều này không phù hợp với bức họa về bọn chúng, tính cách của chúng đều là nông nổi, làm việc không quan tâm tới hậu quả. Hơn nữa lúc gây án, rất có thể chúng đang phê thuốc, đầu óc không tỉnh táo, tôi không nghĩ chúng sẽ cẩn thận tới mức tiêu hủy chứng cứ.
Tôi bới đám tro, phát hiện bao cao su bị cháy, chân ghế, găng tay, dây thừng, ống tiêm. Tiểu Đào hỏi: "Tinh dịch trong bao cao su còn lấy được không?"
Tôi lắc đầu: "Sợ rằng không, nếu em muốn yên tâm thì cứ xét nghiệm."
Thứ tôi quan tâm nhất không phải bao cao su, mà là chai rượu bị vỡ. Tìm nửa ngày thì được hai mảnh có thể ghép lại, quan sát cẩn thận mặt cắt, còn ghé mũi vào ngửi, hình như là Whiskey khá tinh khiết. Cuối cùng tìm được toàn bộ mảnh vỡ của chai rượu, bày trên mặt đất quan sát.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"
Tôi đáp: "Những mảnh vỡ này rất lớn, không giống như bị đập, cũng không phải nổ do nhiệt độ cao, mà giống như rơi từ độ cao khoảng 2m xuống. Hơn nữa lúc rơi, phần đáy chạm đất đầu tiên nên đáy vỡ gần như hoàn toàn."
Hoàng Tiểu Đào nhăn mặt: "Chai rượu này có huyền cơ gì ư?"
Tôi cười: "Có huyền cơ rất lớn!" Sau đó quay lại hiện trường, nằm rạp xuống đất ra sức ngửi. Tiểu Đào không biết tôi đang tìm cái gì, nói: "Bảo tổ kỹ thuật đến tìm đi."
Tôi không trả lời, vẫn cố gắng ngửi, ngửi đến mức hít cả bụi vào mũi, làm tôi ho sặc sụa. Rốt cuộc thì tôi cũng ngửi được một vị trí có mùi rượu, chỗ này cách không xa vị trí của cô gái, bên cạnh là một cái cột. Tôi đứng dậy chỉ cái cột và nói: "Một đầu của sợi dây buộc vào đây, lúc đó có một người đứng đây, không biết có chuyện gì mà chai rượu trong tay rơi xuống đất."
Hoàng Tiểu Đào nhún vai: "Có lẽ là quá say, hoặc là...quá vui vẻ!"
Tôi đứng ở đó nhìn ra cửa, lắc đầu nói: "Không, là đúng lúc đó thì có người đi tới!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất