Âm Phủ Thần Thám

Chương 420: Lão Yêu ra tay

Chương 420: Lão Yêu ra tay


Nghe được cái tin này, dĩ nhiên tôi rất hoang mang, nói: "Gặp nhau bàn bạc chút đi."
"Quán cà phê hôm qua." Vương Nguyên Thạch nói ngắn gọn.
Tôi báo cho Băng Tâm rồi cùng Vương Đại Lý tới quán cà phê, bảo Lạc Ưu Ưu hôm nay tạm thời thuê khách sạn nghỉ, tốt nhất là chọn khách sạn nào có camera an ninh đầy đủ cả dưới tầng ngầm, làm cứ điểm tạm thời.
Tới quán, Băng Tâm vẫn chưa thấy đâu, tôi lo lắng gọi điện, thì ra vẫn đang trên đường. Uống hết một ly cà phê, Băng Tâm mới lững thững tới, đưa cho tôi một phong bì. Bên trong là bộ định vị hình cúc áo, biết mấy ngày nay tôi hoãn binh với Thuần cẩu sư, Tôn Lão Hổ bảo tôi phải cẩn thận.
Băng Tâm hỏi: "À mà sao hôm nay Tống Tinh Thần không tới?"
Tôi nói: "Sáng nay Tống Tinh Thần bị thuần cẩu sư bắn bị thương, có điều không nguy hiểm tới tính mạng."
Nghe tôi nói, mọi người đều giật mình, chúng tôi chia sẻ tin tức điều tra được cho nhau. Băng Tâm nhờ một cảnh sát viên đi tra xét số của thuần cẩu sư, nhưng chủ sở hữu là một người khác, với lại mỗi lần gọi điện hắn đều dưới 30s là ngắt máy, không thể tra được vị trí.
Vương Nguyên Thạch nói, Vương Học Binh hiện đã bị giam, tương đương với được sự bảo vệ của cảnh sát, chúng tôi căn bản không tiếp xúc được với ông ta, mà dù có tiếp xúc cũng không biết phải chứng minh ông ta là thủ hạ của thuần cẩu sư bằng cách nào.
Tôi suy nghĩ theo chiều hướng đã định sẵn, lúc đó Vương Học Binh cầm súng của Tiểu Đào, ông ta giả vờ bị bệnh tim tái phát, động tác quỳ dưới đất, hướng về phía Tần Ngạo Nam nổ một phát súng, cho nên lúc chết, Tần Ngạo Nam liếc về bên trái.
Lúc đó tôi và Tiểu Đào quá sững sờ, cũng không để ý tới hành động của Vương Học Binh, khả năng ông ta vứt súng lại hiện trường, tôi nhớ cạnh đó có một thùng rác, sau đó người khác tới lấy súng đánh tráo.
Băng Tâm chợt nói: "À phải, hôm nay muội có nhờ cha copy cho một ít tài liệu, cho mọi người xem qua."
Nàng lấy ra một cái usb, lấy laptop trong túi xách, cắm usb vào, trong đó là mấy video clip, là camera an ninh tại trung tâm giám định. Tôn Băng Tâm tua nhanh một đoạn, trong hình xuất hiện mấy cảnh sát, Vương Nguyên Thạch nói: "Ta biết mấy người này, cùng là đồng nghiệp."
Tôn Băng Tâm chỉ vào màn hình: "Cái túi họ cầm trên tay chính là súng của Tiểu Đào tỷ tỷ."
Chúng tôi chăm chú theo dõi màn hình, một người mặc áo choàng trắng đi từ đối diện tới, ngực ôm một đống tài liệu, không cẩn thận va vào cảnh sát cầm túi vật chứng, tài liệu rơi đầy ra sàn, cảnh sát giúp nhặt lên một chút, rồi người kia rời đi.
Tôi bảo Băng Tâm phát từng khung hình, chúng tôi không chớp mắt theo dõi, không nhìn thấy gì. Cuối cùng tôi phóng to hình ảnh lên xem lại từ đầu.
Xem tới lần thứ 3, tôi đột nhiên hét lên: "Dừng!"
Hình ảnh dừng lại ở cảnh người mặc áo choàng trắng khom người, trên tay anh ta là một cái vật gì đó mờ mờ khá giống túi vật chứng. Nháy sang khung hình tiếp theo, thứ đó đã biến mất.
Tôn Băng Tâm ưu tư nói: "Chẳng lẽ đây là đánh tráo trong chớp mắt? Không khỏi quá nhanh đi, vieo là 24 hình / giây, hắn chỉ cần một khoảng thời gian bằng 1/24 giây để làm chuyện đó."
Vương Đại Lý nói: "Có đầy ảo thuật gia, tốc độ tay khiến máy quay không ghi lại được."
Tôi gật đầu: "Xem ra chính là hắn, có thể nhìn rõ khuôn mặt được không?"
Băng Tâm chỉnh video về bình thường, người này nuôi ria con kiến, đeo kính, hiển nhiên là ngụy trang, hơn nữa với sự giảo hoạt của mình, tất cả những vị trí có camera hắn đều không lộ thẳng mặt.
Vương Nguyên Thạch nói: "Ta đã phái người chỉ điểm đi nghe ngóng, một hai ngày nữa hẳn sẽ có kết quả về hắn."
Tôi gật đầu: "Chỉ cần bắt được hắn, chúng ta sẽ có nhân chứng quan trọng, có thể lật lại bản án của Tiểu Đào. À, Hình đội trưởng điều tra tới đâu rồi?"
Băng Tâm dở khóc dở cười: "Cha nói với muội, Hình đội trưởng đã nhận định Tiểu Đào là hung thủ, bây giờ phương hướng điều tra của ông ta chỉ là cố gắng thu thập chứng cứ có lợi để giảm nhẹ tội danh. Cha nói, thời gian có lẽ chỉ còn chưa đầy ba bốn ngày, Tiểu Đào tỷ tỷ sẽ bị chuyển vào trại giam."
Tôi thở dài: "Thời gian của chúng ta quả thật không nhiều." Gõ gõ ngón tay xuống bàn, tôi suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ta muốn đi gặp Vương Học Binh một lần."
Băng Tâm nói: "Điều này rất khó, nhưng muội có thể thử xem sao."
Nàng gọi điện cho Tôn Lão Hổ nói rõ yêu cầu, ông ta hạ thấp giọng nói: "Không được, âm thầm giúp các ngươi là ta đã gánh nguy hiểm rất lớn, các ngươi tuyệt đối không được tiếp xúc với nhân chứng."
Băng Tâm tìm mọi cách nũng nịu xin xỏ, Tôn Lão Hổ đều không đồng ý, tôi giơ tay ra hiệu Băng Tâm đưa điện thoại cho mình. Tôi nói: "Tôn thúc thúc, cám ơn thúc mấy ngày hôm nay."
Tôn Lão Hổ nói: "Không có gì, Tiểu Đào là một ái tướng trong tay, ta cũng không muốn cô ấy chịu oan ức. Cũng bởi vì quan hệ giữa ta với cô ấy nên vụ án này ta cũng chỉ có thể lánh mặt, haiz cái chức cục trưởng thật khó làm."
Tôi nói: "Bọn con đã điều tra được một số chuyện."
Tôi nói sơ qua vấn đề, Tôn Lão Hổ nghe xong thì giật mình: "Người nổ súng là Vương Học Binh, ngươi chắc chứ?"
Trước mắt tôi chưa dám khẳng định: "Hiện mới chỉ là suy đoán."
Tôn Lão Hổ yên lặng mấy giây rồi nói: "Suy đoán của ngươi rất mạo hiểm, nhưng ta tin vào trực giác của ngươi. Có điều nếu không có chứng cứ thì tất cả đều là công cốc."
Tôi nói: "Bất luận là án đang treo của bốn phú nhị đại hay án oan của Hoàng Tiểu Đào, câu trả lời đều nằm trên người thuần cẩu sư. Cho nên con muốn gặp Vương Học Binh một lần, cạy manh mối từ miệng ông ta."
Tôn Lão Hổ suy nghĩ nửa phút, mới miễn cưỡng nói: "Hai chúng ta bấm đồng hồ giống nhau, 3h chiều ngươi tự nghĩ cách lẻn vào, ta cho ngươi 15 phút, tuyệt đối không hơn. Thị cục ngươi đã tới nhiều lần, phải chắc chắn không bị camera ghi lại."
Tôi đáp: "Thúc yên tâm!"
Cúp máy, tôi lập tức gọi cho Lão Yêu, hắn lười biếng nói: "Ta đang ngủ, lại có tiền à?"
Tôi cố ý khích: "Có một việc đặc biệt kích thích, ngươi có muốn tham gia không?"
"Nói!" Nháy mắt Lão Yêu liền lên tinh thần.
"Hack vào hệ thống camera an ninh thị cục, giả mạo hình ảnh từ 3h đến 3h15 chiều nay!"
Tôi nghe có tiếng bật dậy của Lão Yêu, hắn nói: "Con mẹ nó, cái này quá kích thích, có điều đây là phạm pháp mà?"
Tôi cười khổ: "Thật không dám giấu, chúng ta hiện giờ có chút phiền toái, hành động tự ý, nếu không đồng ý thì thôi."
Lão Yêu liền cao giọng: "Ta là người như thế nào chứ? Hoạn nạn mới thấy chân tình, giờ phút này mà vứt bỏ ngươi thì còn gì là chân ái? Tới lúc đó liên lạc qua điện thoại."
Tôi mỉm cười, trong lúc nguy cấp, những bằng hữu có bản lĩnh này mới lộ ra trân quý.
Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng, Băng Tâm nói: "Tống Dương ca ca, huynh định lẻn vào thì cục thế nào đây? Hơn nửa mọi người trong cục đều biết mặt huynh."
Tôi thở dài: "Thật không dễ, ta thay quần áo khác, đeo khẩu trang được không?"
Vương Nguyên Thạch lắ đầu: "Cách này không được, quá dễ bị phát hiện. Như thế này đi, ta bắt giữ cậu vào, dù không được phép tham gia vụ án, nhưng ta vẫn có thể ra vào thị cục."
Tôi gật đầu: "Ok!"
Chúng tôi tới cửa hàng quần áo gần đó, mua một bộ trái ngược với phong cách của tôi, trông như một tên giang hồ vặt. Vương Nguyên Thạch còn lấy bộ tóc giả của ma nơ canh đội lên đầu tôi, Băng Tâm vỗ tay cười: "Ha ha, hoàn toàn không giống huynh."
Vương Nguyên Thạch lôi còng tay ra, tôi nói: "Vương cảnh quan, hạ thủ lưu tình."
"Quá khách khí sẽ không giống thật!" Dứt lời ông ta bẻ quặt tay tôi ra sau lưng, bập còng số 8 vào, quát: "Đi, theo ta về thị cục!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất