Âm Phủ Thần Thám

Chương 432: Lửa thiêu thành Nam Giang

Chương 432: Lửa thiêu thành Nam Giang


Hồ sơ dưới đất rõ ràng bị cô ta xé, Hoàng Tiểu Đào lục soát tìm được điện thoại di động, quả nhiên có gọi qua hai cuộc điện thoại.
Nhờ người tra hai số đó, không tìm ra chủ nhân, tôi nói: "Gọi lại thử xem."
Tiểu Đào bấm gọi lại, đầu bên kia có giọng nói cất lên: "Đoàn Vân Khiết, hoàn thành nhiệm vụ chưa?"
Tiểu Đào cúp máy, mắng: "Quả nhiên cô ta là nội gián!"
Tôi đáp: "Phải nói nội gián là một nhân cách của cô ta mới đúng."
Đoàn Vân Khiết trước mặt tôi và Đoàn Vân Khiết lúc trong nhà máy như hai người khác nhau, trước đo tôi vẫn luôn hoài nghi, cô ta mất tích ba năm, phải làm cách nào mới giữ được tính cách độc lập? Từ việc đồng cảm với tâm lý, tôi cũng không nghi ngờ cô ta nhiều quá.
Việc làm vừa rồi của cô ta cho thấy lúc trong nhà máy chỉ là cô ta diễn kịch. Thuần cẩu sư giao cho Đoàn Vân Khiết một nhiệm vụ bí mật, bảo cô ta quay lại nằm vùng, đồng thời tiêu hủy phần hồ sơ này, có thể thấy hồ sơ này vô cùng quan trọng với Thuần cẩu sư.
Chỉ có điều chính Thuần cẩu sư cũng không biết, trong đầu cô ta có một nhân cách khác, được chia ra ttong quá trình tẩy não thống khổ, coi như cất giữ phần lương tri cảnh sát của cô ấy. Trong lúc tiêu hủy hồ sơ, nhân cách này đột nhiên trỗi dậy khiến cô ta thất bại trong gang tấc. Hai nhân cách độc lập với nhau, không chung trí nhớ bởi vậy nên hiện giờ cô ấy không nhận ra tôi.
Tôi hỏi Đoàn Vân Khiết: "Thuần cẩu sư có giao nhiệm vụ gì cho cô không?"
Đoàn Vân Khiết lắc đầu lia lịa: "Tôi không biết, cũng không quen ai tên là thuần cẩu sư."
"Vậy cô có biết trong cơ thể mình có một 'chị em gái' khác không?" Tôi hỏi.
Đoàn Vân Khiết gật đầu: "Người kia rất mạnh, phần lớn thời gian chiếm giữ cơ thể tôi, chỉ có nửa đêm tôi mới dám lén trỗi dậy."
Tiểu Đào thở dài: "Sư tỷ, tôi tạm giam cô lại trước đã, chờ tối nay đi gặp bác sĩ rồi nói."
Đoàn Vân Khiết liều mạng kháng cự: "Tôi không cần gặp bác sĩ, tôi không cần gặp bác sĩ..."
Tiểu Đào nói: "Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không ném cô vào bệnh viện tâm thần đâu mà sẽ tìm bác sĩ giỏi, 'giết chết' người chị em hung ác kia của cô. Giờ cô hợp tác với chúng tôi một chút, được không?"
Đoàn Vân Khiết gật đầu.
Cũng may mà có nhân cách thứ hai của Đoàn Vân Khiết, chúng tôi mới được biết bí mật của Thuần cẩu sư. Tiểu Đào nói: "Xem thử hồ sơ này là cái gì đi."
Tôi cười khổ: "Đã xé nát như vậy, xem bằng cách nào?"
"Nhiều người thì nhiều sức, cố ghép lại thôi."
Hoàng Tiểu Đào cầm những mảnh vụn hồ sơ tới một phòng họp, bảo mọi người cùng nhau ghép lại. Mất hơn nửa tiếng chúng tôi mới khôi phục được như cũ, trên đó ghi chép vụ án mười năm trước, nghi phạm tên là Lưu Tuấn Trình, cảnh sát nghi ngờ hắn bất đồng với người nhà, sát hại sau đó bỏ trốn.
Đây chỉ là một vụ án rất bình thường, không biết tại sao thuần cẩu sư lại muốn tiêu hủy nó. Tôi nhìn kỹ ảnh nghi phạm trong hồ sơ, đột nhiên phát hiện mặt hắn rất quen, mấy giây sau tôi la lên: "Lưu Tuấn Trình chính là Thuần cẩu sư, đây là hắn gây án hồi còn trẻ."
"Thì ra là như vậy, thứ một người muốn che giấu nhất chính là vết nhơ của mình, Thuần cẩu sư ngông cuồng gây án, hai tay lại không dính máu, gần như không có chứng cứ để cảnh sát khởi tố, nhưng hồ sơ này là tử huyệt của hắn." Hoàng Tiểu Đào cười: "Cảm tạ Đoàn sư tỷ đã trợ công cho chúng ta!"
Tôi thì lại không cười nổi, Thuần cẩu sư dẫn theo vài trăm người biến mất, tôi nay nhất định hắn sẽ có hành động lớn. Đúng lúc tôi đang suy nghĩ thì điều không mong muốn đã tới, phía xa đột nhiên có tiếng nổ lớn, âm thanh chấn động bầu trời đêm.
Chúng tôi lao ra cửa sổ nhìn, xa xa có một quầng lửa, Tiểu Đào lập tức gọi điện cho cảnh sát khu vực, bên kia nói đang điều tra.
Vừa cúp máy, Tôn Lão Hổ lại gọi tới, ông ta nói: "Có chuyện rồi, có chuyện rồi! Trên đường phố xuất hiện một đám côn đồ, đang điên cuồng đập phá các cửa hàng buôn bán, Tiểu Đào, mau phái người ra ngoài tuần tra, ta nghi ngờ việc này có liên quan tới Thuần cẩu sư."
Tiểu Đào lập tức giao phó, tôi thì gọi điện cho Vương Đại Lý, bảo hắn mau đóng cửa hàng, thông báo cho các cửa hàng xung quanh cũng mau đóng cửa.
Người vừa phái ra ngoài thì có điện thoại vang, người dân báo khu Giang Hưng có kẻ cầm dao chém người, tiếng kêu la lang cả một con phố.
Tiếp đó là liên tiếp những cuộc điện thoại báo cảnh sát.
"Đồng chí cảnh sát, gần khu nhà tôi có một chiếc xe tải đột nhiên lao vào, tông bị thương hai bảo vệ, mau cho xe cứu thương tới..."
"Tôi muốn báo cảnh sát, đường Viễn Dương đang cháy lớn, có nhiều người ném bom xăng..."
"A a a cảnh sát cứu mạng, có kẻ côn đồ xông vào tiệm bánh bao của tôi, muốn giết tôi!"
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc trợn mắt, chỉ trong vài phút, rất nhiều quận trong thành phố đều xảy ra bạo động, lúc này một cảnh sát chạy tới, hổn hển nói: "Hoàng đội trưởng, bên ngoài có người đòi gặp đích danh cô."
Tiểu Đào nói: "Giờ này làm gì có thời gian, mau ra ngoài bảo vệ trị an."
Cảnh sát nói: "Nhưng hắn là...Thuần cẩu sư."
Chúng tôi đi xuống dưới, trông thấy thuần cẩu sư đang đứng trước cổng thị cục, hắn mỉm cười nói: "Tống Dương, chẳng phải ngươi nói lần gặp kế là hạn chết của ta sao? Giờ ta đã tự dẫn xác tới, đã chuẩn bị xong cớ bắt ta chưa?"
Phía sau hắn, toàn bộ thành phố Nam Giang đều đang cháy, ánh lửa sáng rực trời đêm, đường phố đầy tiếng la hết thất thanh, phía xa còn có tiếng đập phá.
Hoàng Tiểu Đào giận giữ không kìm được, rút súng ra hét: "Ngươi muốn gì?"
Thuần cẩu sư lắc lắc ngón tay: "Đừng kích động, Hoàng đội trưởng. Ta dùng một hơi lật toàn bộ bài có trong tay, nếu như ta chết, cả thành phố cũng sẽ chôn theo ta, trách nhiệm này cô gánh nổi không?"
Tôi gằn giọng hỏi: "Ngươi cho người bạo động khắp thành phố? Ngươi muốn ra điều kiện gì?"
Thuần cẩu sư cười nói: "Cũng là Tống cố vấn đầu óc nhanh nhạy, như các người thấy đấy, chó của ta đang phát tiết cơn giận khắp nơi, bây giờ ta trịnh trọng tuyên bố ba yêu cầu với cảnh sát. Thứ nhất, ta cần một hộ chiếu cùng với lệnh miễn tội của bộ công an; thứ hai, các người phải hộ tống ta ra sân bay; thứ ba, chuẩn bị cho ta một chuyên cơ để rời khỏi đất nước này, hơn nữa vĩnh viễn không được truy bắt. Thời gian không giới hạn, cứ mỗi lần hoàn thành một yêu cầu, ta sẽ ra một chỉ thị cho đám chó, bảo chúng giảm bớt một phần ngọn lửa. Hoàn thành toàn bộ ba yêu cầu, tất cả tội phạm trên đường phố sẽ dừng lại, thúc thủ chịu trói, một đêm các ngươi có thể phá cả trăm vụ án, thật là đáng chúc mừng."
"Khốn kiếp, ngươi đang ra điều kiện với cảnh sát sao?" Tiểu Đào mắng.
"Cô có thể hiểu như vậy, luật pháp định nghĩa tội phạm bao gồm người gây ra hành vi và nạn nhân, ta không thuộc về bất kỳ bên nào trong đó, vì vậy dưới góc độ luật pháp mà nói, một loạt bạo động tối nay chẳng có chút liên quan nào với ta. Nhưng chắc hẳn trong lòng các người đều rõ, ta quyết định toàn bộ sinh tử của thành phố, hoặc là đồng ý điều kiện của ta, hoặc là trơ mắt đứng nhìn Nam Giang bị thiêu rụi."
Hắn đi thẳng về phía chúng tôi, có người muốn ngăn lại, Tiểu Đào lắc đầu một cái, một nhóm cảnh sát lại nhường một con đường cho tội phạm.
Thuần cẩu sư nghênh ngang bước vào thị cục, duỗi vai nói: "Ta vào uống ly trà nóng, nghỉ ngơi cái đã. Hoàng đội trưởng, báo với cấp trên của cô một câu đi."
Nói xong hắn quay đầu cười: "Tống Dương, luật pháp quả là thứ đồ chơi thú vị, phải không?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất