Âm Phủ Thần Thám

Chương 433: Điều sỉ nhục to lớn

Chương 433: Điều sỉ nhục to lớn


Nghe tiếng gào khóc như ở địa ngục phát ra từ hướng xa, nhìn theo ánh lửa giữa bầu trời đêm, chúng tôi ai cũng im lặng, Tiểu Đào cắn môi nói: "Không có thời gian trì hoãn, bảo vệ người dân là tối quan trọng, tôi gọi Tôn Lão Hổ tới."
Vương Đại Lý gọi điện cho tôi, hắn nói mà hai răng va lập cập vào nhau: "Tống Dương, ngoài đường có nhiều kẻ xấu quá, thật là đáng sợ."
Tôi nói: "Xin lỗi, tối nay không chiếu cố ngươi được, Lạc Ưu Ưu có ở cùng ngươi không?"
"Có, chúng ta lấy hết đồ đạc chắn cửa rồi."
"Hết sức cẩn thận!" Tôi dặn dò.
Tôi lên lầu, tới một gian phòng họp, Thuần cẩu sư đang ngang tàng gác chân lên bàn, tay bê tách trà nóng: "Tống Dương, nhớ ta à?"
Tôi cắn răng: "Nhớ, ta chỉ muốn băm vằm ngươi ra!"
"Bất kể ngươi có chối thế nào, giữa chúng ta có tồn tại một mối liên hệ sâu thẳm, mối liên hệ này còn trên cả tình yêu, tình hữu nghị, cho dù tối nay ta có thành công hay không, thì ta cũng vẫn mãi mãi là tâm ma trong lòng ngươi!" Thuần cẩu sư nhếch mép.
Tôi nói: "Ta cũng sẽ là tâm ma của ngươi!"
Sự căm ghét mãnh liệt thúc đẩy minh vương chi đồng, thuần cẩu sư hét lên một tiếng ngã xuống đất, trà nóng đổ hết lên người. Hắn giống như trông thấy ma quỷ, bò bằng cả hai tay hai chân, vừa sợ hãi vừa cười điên dại: "Đúng như tình báo nói...quả nhiên ngươi đã giác ngộ minh vương chi đồng..."
Tôi cảm giác toàn thân tản ra năng lượng sợ hãi, sải bước về phía hắn, trừng mắt hét lên: "Ra lệnh cho chúng ngừng tay!"
Thuần cẩu sư lùi đến chân tường, chật vật nói: "Ngươi quên một chuyện...dù có cường đại hơn đi nữa cũng không thể thắng được ý chí cầu sinh, ta không thể nào giao lá bài tẩy ra..."
"Vậy thì ngươi đi chết đi!"
Tôi bộc phát năng lượng mãnh kiệt, thuần cầu sư hét lên, dùng hai tay che mắt, đúng lúc này thì tôi bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau, Tiểu Đào la: "Dừng tay!"
Tôi thu hồi minh vương chi đồng, cả người cảm thấy vô lực, Tiểu Đào nói: "Anh điên à? Nếu hắn bị mất đi lý trí, cả thành phố sẽ tổn thất nặng nề."
Tôi ôm trán ảo não: "Chẳng lẽ chúng ta giương mắt nhìn hắn toại nguyện?"
Tiểu Đào bất lực nói: "Đây là một thế cờ không có cách giải, chúng ta chỉ có thể đáp ứng."
Thuần cẩu sư cười nham hiểm, lồm cồm bò dậy: "Cảnh sát đúng là biết nghe lời hơn ta tưởng."
Hoàng Tiểu Đào siết chặt nắm đấm: "Chúng ta chỉ là bị buộc phải đáp ứng với yêu cầu của ngươi, nó không đồng nghĩa với việc cá nhân ta sẽ dễ dàng bỏ qua, nắm đấm của ta sẽ không tha thứ cho ngươi."
Thuần cẩu sư ngồi xuống, ra lệnh: "Hoàng tiểu thư, đi rót trà cho ta."
Tiểu Đào cau mày, kéo tôi ra ngoài rồi nhỏ giọng nói: "Anh yên tâm, chúng ta chỉ là tạm thời đáp ứng hắn thôi, sau này sẽ đòi cả gốc lẫn lãi."
Lát sau Tôn Lão Hổ tới, ông ta cố đè nén lửa giận nói: "Để xảy ra việc này là do ta không làm tròn bổn phận, ta vào nói với hắn một chút."
Tôn Lão Hổ bước vào, thuần cẩu sư chậm rãi hỏi thăm một tiếng: "Tôn cục trưởng, khỏe chứ?"
Tôn Lão Hổ nói mà giọng run lên vì tức: "Thủ đoạn của ngươi cao minh lắm, khiến cục trưởng ta đây cũng không khỏi không phục. Giờ ta tới bàn điều kiện với ngươi, hộ chiếu thì lập tức có thể làm, nhưng lệnh đặc xá thì không thể ký nhanh như vậy được, ngươi bảo thủ hạ dừng tay trước đã."
Thuần cẩu sư nhún vai: "Không thương lượng, ông tự nghĩ cách đi."
Rầm một tiếng ghế đổ, chúng tôi nghĩ rằng Tôn Lão Hổ nổi giận, xông vào thì thấy ông ta đang quỳ trước mặt Thuần cẩu sư, nói: "Ta cầu xin ngươi! Mục đích của ngươi đã đạt được rồi, nếu như ngươi muốn giết thì giết ta đi, cầu xin ngươi bỏ qua cho người dân vô tội!"
Thuần cẩu sư cười cười: "Vinh dự lớn thế này, ta nhận thì thật ngại quá."
Hắn lấy điện thoại ra, nói ngắn gọn một câu, cúp máy rồi nói: "Xét tới cái quỳ này của Tôn cục trưởng, ta đã ra chỉ thị thứ nhất, nửa giờ tới sẽ có một trăm tội phạm tới đây đầu thú."
Tôi nghiến răng, mạng người đối với hắn chính là cỏ rác, đồng thời cũng cảm nhận sâu sắc được, hắn là một con quái vật trong đám tội phạm tôi đã từng gặp trước đây!
Ấy vậy mà hắn chỉ là một cán bộ trong tổ chức, cái tổ chức này rốt cuộc to lớn cỡ nào, sợ rằng đã vượt qua tầm hiểu biết của tôi.
Tôn Lão Hổ đứng dậy cảm ơn một tiếng, rồi lập tức bảo người đi chuẩn bị chuyên cơ cùng xe đặc biệt.
Nửa tiếng sau, có một đám đông đi tới cổng thị cục, ai cũng dính máu trên người, mặt không cảm xúc, trông thấy cảnh sát thì giơ tay chịu trói, không nói nửa lời.
Phòng tạm giam không chưa được nhiều người như vậy, Tôn Lão Hổ phái một đội trang bị vũ khí canh chừng tại chỗ.
Chúng tôi lo lắng chờ đợi, Tôn Lão Hổ không ngừng gọi điện cho sân bay xác nhận, bên kia nói sớm nhất phải tới rạng sáng mới có chuyên cơ, Tôn Lão Hổ giận tới mức ném điện thoại.
Tôi nói với Tiểu Đào: "Lệnh đặc xá chỉ là một cái ngụy trang của hắn, thực ra từ đầu hắn không hề cần thứ này, hắn luôn cho rằng mình làm rất hoàn hảo, không để lộ bất kỳ sơ hở nào!"
Tiểu Đào nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nếu giờ chúng ta giết hắn, cái giá phải trả cũng quá lớn. Em thật không ngờ mọi chuyện lại đến nước này, tôi nay có vô số cửa hàng trong thành phố bị phá hoại, chúng ta cũng coi như là đồng phạm."
Tôi không nói được gì, không có bất kỳ lý do nào có thể thoái thác trách nhiệm của chúng tôi. Có lẽ sau đêm nay, Tôn Lão Hổ, Hoàng Tiểu Đào và rất nhiều cảnh sát sẽ nhận trách nhiệm, từ chức.
Nhưng tôi sẽ vẫn phải làm cố vấn hình sự, cái tế bào ung thư Giang Bắc Tàn Đao này nhất định phải diệt trừ, tôi thầm thề độc trong lòng.
Một cảnh sát tới nói với chúng tôi, xe hộ tống thuần cẩu sư đã đến, chúng tôi ra bên ngoài, Tôn Lão Hổ khúm núm trước mặt Thuần cẩu sư nói: "Ta đã sắp xếp với bên sân bay, 00h30 sáng chuyên cơ tới Mỹ sẽ cất cánh, giờ chúng ta tới sân bay."
Thuần cẩu sư khẽ mỉm cười, lấy điện thoại ra nói mấy câu, sau đó nói với chúng tôi: "Ta đã hạ chỉ thị thứ hai, các vị chờ lập công đi."
Đám cảnh sát ai cũng siết chặt nắm đấm, chỉ muốn xé xác hắn ra thành trăm mảnh.
Chúng tôi lên xe, Tôn Lão Hổ đích thân cầm lái, tôi với Tiểu Đào ngồi ghế sau, xung quanh có bốn xe bọc thép hộ tống. Năm chiếc xe đi qua cảnh hoang tàn khắp nơi trong thành phố, đâu đâu cũng có xe hơi bị đập, còi tín hiệu của đội chữa cháy vang dội, những chiến sĩ ướt đẫm mồ hôi đang quyết bảo vệ nhân dân.
Tất cả người dân đã được thông báo qua radio, truyền hình rằng về nhà khóa chặt cửa, ở yên bên trong, trên đường trống không, cả thành phố trở bên vắng lặng lạ thường.
Hoàng Tiểu Đào nhếch môi châm chọc: "Vinh dự lớn nhỉ, Thuần cẩu sư!"
Hắn cười nhạt: "Ta đâu có theo đuổi những thứ vặt vãnh như vậy, sở dĩ các người thất bại là vì coi nhẹ ta, thực ra ta rất khác biệt so với đám tội phạm tục tằn."
Tiểu Đào lạnh lùng: "Ngươi nghĩ mình có phong cách thanh cao?"
Thuần cẩu sư lắc đầu: "Cô cảnh sát trẻ tuổi này không hiểu được ta, trong xe này chỉ có một người hiểu ta mà thôi."
Ánh mắt của thuần cẩu sư trong gương chiếu hậu nhìn vào tôi, nói tiếp: "Tống Dương, đáng tiếc là cuộc chơi của chúng ta không cách nào tiếp tục, có lúc đối thủ mới thực sự là tri âm, ngươi chính là tri âm của ta!"
Tôi khinh bỉ: "Ta không thấy chúng ta giống nhau chỗ nào!"
"Ngươi phá án không ngừng, là vì cái gì? Vinh dự, tiền tài, hay là thỏa mãn chính mình?" Thuần cẩu sư liên tiếp đưa ra ba vấn đề.
Tôi không đắn đo nói: "Là sứ mệnh."
"Với ta mà nói, cũng là sứ mệnh." Thuần cẩu sư cười.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất