Chương 431: Đột kích nhà máy.
Tôn Lão Hổ dẫn chúng tôi thăm thú một chút, ông ta tiện tay cầm lên một khẩu súng có nòng lớn, nói: "Đại chất tử, chơi cái này bao giờ chưa? Đến đây, ngươi bắn thử một phát xem nào."
"Đạn tín hiệu?" Tôi cầm trong tay, chĩa xuống đất bóp cò, chỉ thấy từ nòng súng bắn ra một tấm lưới lớn.
Tôn Lão Hổ cười ha hả, Tiểu Đào nói: "Lão Tôn, ông đúng là rảnh quá mà!"
Tôn Lão Hổ có chút căng thẳng chỉnh lại sống áo: "Ta cũng là lần đầu chỉ huy trận đánh lớn như vậy!" Rồi quay ra nói với các đặc cảnh: "Mọi người nghỉ ngơi một lát, đừng di tản, đúng 7h chúng ta lên đường!"
Tất cả đồng thanh một tiếng rồi nghỉ ngơi.
Tôn Lão Hổ nói: "Tiểu Đào, mang đội của cô tới làm quen với trang bị đi. Tối nay cảnh sát đặc nhiệm công thành, còn hình sự sẽ phụ trách truy quét những tên lạc đàn, cảnh sát vũ trang thì phụ trách tiếp viện vòng ngoài."
Hoàng Tiểu Đào gọi cấp dưới, trong vòng nửa tiếng phải tới đây. Rất nhanh mấy chiếc xe chạy tới, có cả Vương Nguyên Thạch bên trong. Có không ít hình cảnh lần đầu tham gia nhiệm vụ thế này, cảm thấy rất hào hứng.
So với những đặc nhiệm được huấn luyện theo quy chế quân đội, hình cảnh có vẻ hơi tự do hơn, Tiểu Đào hô đứng nghiêm mà mãi không sắp xếp được trật tự, vung tay nói: "Vương Nguyên Thạch, ông lên chỉ huy đi!"
Vương Nguyên Thạch bước lên trước, hét một tiếng: "Tất cả đứng ngay ngắn cho ta!"
Mọi người răm rắp làm theo, ánh mắt Vương Nguyên Thạch quét một lượt, bắt gặp hai người đứng không nghiêm túc, chỉ một bãi đất trống bên cạnh, nói: "Qua đây chống đẩy 100 cái."
Hai cảnh sát viên cười khổ nói: "Nguyên Thạch lão ca, anh đùa à, tối nay chúng ta chỉ là tham gia một chút thôi mà."
Vương Nguyên Thạch lạnh lùng: "Phục tùng mệnh lệnh!"
Hai người hậm hực đi qua chống đẩy, một chiêu giết gà dọa khỉ này khiến mọi người lập tức đứng chỉnh tề, Vương Nguyên Thạch quả đúng là cựu huấn luyện viên.
Sau này Tiểu Đào có nói với tôi, từ khi thay đổi huấn luyện viên, 15 năm nay lãnh đạo đội võ cảnh từng mấy lần muốn mời Vương Nguyên Thạch quay lại, nhưng ông ta nói thích làm hình cảnh hơn, nể lắm thì chỉ quay lại giúp đỡ huấn luyện tân binh vài tháng.
Đúng 19h, Tôn Lão Hổ vẫn chần chừ chưa chịu xuất phát, Hoàng Tiểu Đào đi tìm thì thấy ông ta đang liên tục bấm điện thoại, nàng hỏi: "Tôc cục trưởng, có chuyện à?"
Tôn Lão Hổ nói: "Bốn cảnh sát ta phái đi giám sát nhà máy đã mất liên lạc."
Tôi với Tiểu Đào kinh ngạc nhìn nhau, Tôn Lão Hổ tắt máy: "Khả năng xảy ra chuyện rồi, mau lên đường!"
Hoàng Tiểu Đào và Tôn Lão Hổ đi gọi người tập hợp, năm phút sau chúng tôi lên đường. Quay trở lại cái nhà máy này, tôi không khỏi có một cảm giác khủng hoảng, lần trước bị bắt tới đây đã để lại ám ảnh nặng trong lòng, nhớ lại là điều không thể tránh khỏi.
Toàn bộ nhà máy không có một bóng người, ai nấy đều thấy kỳ lạ, Tôn Lão Hổ quyết định phái một tiểu đội đi vào thăm dò. Vương Nguyên Thạch chủ động xin dẫn đội, máy bay không người lái cũng được triển khai.
Vương Nguyên Thạch mặc áo chống đạn, dẫn theo mấy người xông vào. Bọn họ biến mất khỏi tầm mắt thì bộ đàm vang lên tiếng Vương Nguyên Thạch: "Khu A an toàn!"
"Khu B an toàn!"
"Khu C an toàn!"
Người trong tòa nhà thật giống như bốc hơi trong nháy mắt. Đúng lúc này đột nhiên có người hét lên: "Mau quay lại, có bom!"
Thì ra máy bay không người lái phát hiện được trên xà nhà có gắn bom hẹn giờ, đồng hồ đang đếm ngược 1 phút cuối cùng. Chuyên gia gỡ bom không tới kịp, Tôn Lão Hổ lệnh cho Vương Nguyên Thạch mau chóng rút lui. Ai ai cũng lo lắng chờ đợi, đột nhiên một tiếng nổ rất lớn vang lên, chỉ thấy ánh lửa ngút trời, mấy khu nhà từ từ đổ sập xuống, bốc lên khói đen ngùn ngụt.
"Nguyên Thạch lão đệ!!!" Tôn Lão Hổ cầm bộ đàm hét lên, bên trong chỉ có tiếng nổ mạnh. Chúng tôi lo lắng không thôi, chạy tới trước khu cửa chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua, tim ai cũng nín chặt.
Tôn Lão Hổ la lên: "Phái một đội khác vào trong giải cứu."
Một trung đội trưởng nói: "Không được, bên trong quá nguy hiểm, còn có một bộ phận kiến trúc đang trong tình trạng hư hại, chỉ cần hơi có động tĩnh sẽ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, không thể để anh em hi sinh thêm nữa."
Tôn Lão Hổ nóng ruột tới mức đi tới đi lui, đột nhiên có người chỉ về phía trước nói: "Nhìn kìa!"
Chỉ thấy Vương Nguyên Thạch và đồng đội đầu đầy bụi đất đi ra từ đám khói, trong tay còn dìu theo bốn cảnh sát mặc thường phục, chúng tôi đều thở phào. Thì ra Vương Nguyên Thạch tìm được bốn cảnh sát mất tích, quyết đoán phải cứu ra, sau đó radio bị vụ nổ làm mất liên lạc.
Tôn Lão Hổ đấm một phát vào ngực Vương thúc: "Cậu hù chết tôi rồi, lần sau cấm làm thế!"
Vương Nguyên Thạch nói: "Họ có chuyện muốn báo cáo."
Một cảnh sát mặc thường phục nói, tầm 4h chiều, đám người kia kéo nhau rời đi, bọn họ hoàn toàn không ngờ Thuần cẩu sư lại có hành động này, căn bản không kịp báo cáo liền bị bắt. Sau đó chúng trói họ vào trong nhà máy, gài bom, thời gian bom nổ là 7h30, chính là lúc mọi người xông vào.
Thuần cẩu sư sắp đặt thời gian quá hoàn hảo, khiến chúng tôi không thể không nghi ngờ có nội gián. Tôn Lão Hổ trầm ngâm một lát, nói: "Về cục trước đã!"
Chúng tôi chia binh hai đường, Tiểu Đào dẫn đội hình sự, Tôn Lão Hổ thì chỉ huy đặc nhiệm. Chúng tôi tới một gian phòng họp, Tiểu Đào nói: "Các đồng chí, không phải là tôi không tin tưởng mọi người, nhưng để bảo đảm an toàn, mọi người hãy giao điện thoại di động ra."
Tất cả lục tục mang điện thoại để lên bàn, tôi cũng không ngoại lệ. Hoàng Tiểu Đào kiểm tra một lượt, chiều nay có mấy cảnh sát gọi điện thoại, nàng sai người đi tra những số này, đột nhiên một cảnh sát trẻ nói: "Chiều này tôi có thấy một người trong cục."
Tiểu Đào hỏi: "Ai?"
"Chính là Đoàn Vân Khiết được giải cứu cùng với Tống cố vấn lần trước, cô ta ở phòng hồ sơ, nói là muốn tìm hồ sơ của chính mình." Cảnh sát trẻ đáp.
Tôi với Tiểu Đào đều giật mình, Tiểu Đào cả giận nói: "Sao cậu không báo cáo sớm?"
Cảnh sát trẻ nói: "Tôi cho rằng cô ta đã phục chức, cho nên không suy nghĩ nhiều..."
Tôi nhanh chóng ra ngoài, chạy tới phòng hồ sơ. Bởi vì trong năm tôi đã ở đây một thời gian, khá quen thuộc với vị trí sắp xếp hồ sơ. Liếc nhìn tập hồ sơ án hình sự, phát hiện thiếu một tập. Tôi nói cho Tiểu Đào, nàng hỏi: "Anh có nhớ là vụ nào không?"
Tôi cười khổ: "Làm sao mà nhớ được, hồ sơ ở đây cả ngàn tập."
"Anh có số của Đoàn Vân Khiết không?"
Tôi lấy điện thoại ra, bấm số của Vân Khiết, không ngờ lại có tín hiệu, có điều bên kia không bắt máy. Trong tòa nhà yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại, tôi giơ tay ra hiệu, cùng Tiểu Đào ra ngoài, lần theo tiếng chuông kia.
Tới một toilet nữ cuối hành lang lầu 3, chúng tôi tìm thấy Đoàn Vân Khiết đang ngồi bệt dưới đất ôm đầu, trước mặt là tập hồ sơ bị xé nát, nhìn thấy chúng tôi cô ta vô cùng hoảng hốt.
"A, các người là ai?" Đoàn Vân Khiết hét lên một tiếng, âm thanh không giống thường ngày.
"Còn giả bộ?" Tiểu Đào rút còng tay ra: "Đoàn Vân Khiết, cô đã bị bắt!"
Tôi ra hiệu cho Tiểu Đào từ từ, nhìn thẳng vào mắt của Đoàn Vân Khiết, nói: "Cô chưa gặp tôi sao?"
"Chưa hề." Cô ta trả lời.
"Cô ta thì sao?" Tôi chỉ Tiểu Đào.
"Trước đây tôi có gặp, cô ta tên Hoàng Tiểu Đào, là sinh viên khóa dưới trong trường cảnh sát!"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Nhìn một cái là biết nói láo, nhất định là cô ta tiết lộ kế hoạch hành động, còng tay lại rồi nói."
Tôi lắc đầu: "Không, cô ta không nói láo, rất có thể cô ta có hai nhân cách song song!"