Chương 467: Hoàng lão gia mất tích
Hai chúng tôi sang phòng pháp y, một trợ lý đang quan sát gì đó qua kính hiển vi, Tiểu Đào nói: "Làm phiền anh rồi, tôi lấy bình dung môi glycogen, dùng cho phá án."
Tiểu Đào lấy một chai nhỏ, nhưng uống ở đây thì kỳ quá, hai chúng tôi lại quay sang lều khám cốt.
Tôi dùng một cái ống nhỏ đã được khử trùng, chấm vào chai đường, cùng Tiểu Đào nếm thử. Kết quả cho thấy, chúng tôi không có vấn đề gì với đường nguyên, chỉ là không thể hấp thu protein mà thôi.
Tiểu Đào nói: "Em nhớ trước đây chúng ta có phá vụ án ma cà rồng, hung thủ bị mắc chứng không thể hấp thu protein, chẳng lẽ là bệnh này?"
Nghĩ tới 'ma cà rồng' toàn thân trắng ởn kia, tôi lắc đầu nói: "Không thể nào, chứng khó hấp thụ protein là bệnh di truyền, hơn nữa tên đó không phải nuốt không trôi, mà là nếu ăn vào sẽ bị dị ứng. Chúng ta thì là có vấn đề về vị giác, trưa nay anh cũng không ăn thịt mà."
"Ừ nhỉ, tại sao trưa nay lại không có phản ứng?" Tiểu Đào thắc mắc.
"Khả năng lúc đó cơ thể chưa hấp thu độc tố."
Tôi suy nghĩ hồi lâu, không biết loại độc tố này có ý nghĩa gì. Tiểu Đào đang thu dọn đồ đạc, bỗng kêu lên một tiếng, ôm lấy ngón tay, thì ra là không cẩn thận bị mũi kim đâm vào.
Tôi vội nói: "Đừng cử động, để anh lấy cồn iot lau cho."
Tiểu Đào chẳng thèm để ý, nói: "Không cần, vết thương có chút xíu."
Nàng đưa ngón tay lên miệng mút, tôi nói như vậy dễ nhiễm trùng lắm, hay cứ để tôi lấy iot lau cho. Lúc tôi vừa xoay người, đột nhiên ý thức được có gì đó là lạ, nhìn chằm chằm Tiểu Đào, nàng hỏi: "Sao nhìn em với ánh mắt ấy, trên mặt em có chữ gì à?"
Tôi nói: "Em vừa mút máu mình, không có cảm giác kinh tởm sao?"
Tiểu Đào lắc đầu: "Không có, trong máu có protein?"
"Đương nhiên là có, hơn nữa hàm lượng còn rất cao." Tôi nói.
Tiểu Đào nhớ lại: "Chẳng những không kinh tởm, mà còn có vị ngòn ngọt."
Tôi có một phỏng đoán không tốt lắm, để nghiệm chứng bèn lấy một con dao đã khử trùng, cắt chút máu trên tay mình. Đưa lên miệng nếm thử, mùi máu lại thơm dị thường, mang theo vị ngọt man mát."
Tôi đưa cho Tiểu Đào, nàng bán tin bán nghi nếm một chút, sợ hãi che miệng: "Trời ạ, sao máu anh lại ngon như vậy?"
Tôi nghiêm túc lắc đầu: "Không phải là máu anh ngon, mà là loại độc này đang gây biến đổi vị giác chúng ta, khiến não bộ cho rằng máu người rất ngon."
Tiểu Đào nói: "Nhưng protein trong máu và protein trong sữa bò chẳng phải giống nhau sao?"
"Chắc chắn là không giống nhau."
Tôi nhớ tới món bò bít tết ban nãy, protein trong máu người và máu bò có thành phần tương tự nhau, tại sao mùi vị lại khác nhau như vậy? Nghiêm túc mà nói, mỗi một loại sinh vật đều có enzym sinh học độc nhất của riêng mình, cho nên khi ăn thịt đồng loại, cơ thể mới tiết ra chất traversin để ngăn cản hành vi này.
Nghĩ tới đây, tôi nói: "Vấn đề không phải xuất phát từ chai rượu kia, mà là từ người tặng rượu. Ông ta chắc chắn có động cơ nào đó không thể cho ai biết."
Tiểu Đào la lên: "Em gọi điện cho cha liền đây."
Nàng rút điện thoại ra gọi, nhưng không thể kết nối được, nên gọi về nhà. Bà Trương nói cho nàng biết, tối nay Hoàng lão gia đi ra ngoài với một người bạn, Tiểu Đào hỏi bạn nào, bà Trương nói chính là ông Mộ, người tặng chai rượu kia.
Cúp điện thoại, Tiểu Đào ra khỏi lều khám cốt, tôi đi theo nàng tới tổ kỹ thuật, nàng bảo nhân viên kỹ thuật tra xem điện thoại của cha mình hiện đang ở đâu.
Điện thoại di động chỉ cần mở máy ắt có thể định vị, nhưng thông tin điện thoại của Hoàng lão gia lại hoàn toàn không có. Hoàng Tiểu Đào nhìn tôi đầy lo âu, tôi trấn an: "Đừng sợ, Hoàng lão gia là người tốt ắt có thiên tướng, không sao, chúng ta có thể tra được manh mối."
"Đúng, chúng ta tra cái chai rượu kia, gọi Băng Tâm tới làm xét nghiệm."
Tiểu Đào lái xe, tới nhà Tôn Lão Hổ, đón Băng Tâm ở trước cửa, tôi hỏi: "Sao cha muội cho muội ra ngoài ban đêm?"
Tôn Băng Tâm cười hì hì: "Muội nói Tiểu Đào tỷ tỷ có nhiệm vụ khẩn cấp, muội phải có mặt. Ai bảo bây giờ muội là thành viên tổ đặc án cơ chứ!"
Tôi hừ một tiếng: "Giả truyền thánh chỉ."
Tiểu Đào đang lái xe, sắc mặt nghiêm trọng, hiện giờ nàng không có tâm trạng đùa giỡn.
Chúng tôi về nhà Hoàng lão gia, bà Trương ra mở cửa, tôi bảo Băng Tâm cầm chai rượu đi hóa nghiệm. Dù sao trước mắt đây cũng là cách duy nhất, vân tay trên vỏ chai, nơi sản xuất đều có giá trị kiểm chứng, mang thêm cả chiếc ly để lấy mẫu vân tay của Hoàng lão gia.
Lúc xuống lầu, Hoàng Tiểu Đào nói với tôi: "Anh có nhớ lần trước Lý Vân Gia bắt em đưa ra lựa chọn, em đã chọn cha mình chết không?"
Tôi biết nàng muốn nói gì, khuyên nhủ: "Em không vần dằn vặt về chuyện đó, đều do mụ điên kia ép em."
Tiểu Đào lắc đầu: "Làm sao em có thể không hổ thẹn cơ chứ. Từ đó tới giờ em luôn cảm thấy mình là đứa con bất hiếu. Hy vọng có thể làm gì đó thật tốt để bù đắp, mong ông ấy sống vui, nào ngờ giờ ông ấy lại cuốn vào chuyện này..."
Tôn Băng Tâm nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, cha muội cũng hay đi qua đêm, đâu có chuyện gì đâu."
Tiểu Đào liếc mắt: "Đứng nói chuyện thì không đau lưng. Cái lần cha cô bị đụng xe, cô có khóc không?"
Tôi vội hòa giải: "Được rồi được rồi, đừng nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, làm hết khả năng là được."
"Ngoài việc hóa nghiệm chai rượu này, còn có khả năng gì?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi đáp: "Anh mới vào trong nhà thì để ý, trên ghế sofa có mấy cái cà vạt, trên kệ giày thiếu một đôi giày da, chiếc gậy ba tong vốn treo trên móc áo cũng không thấy. Thắt cà vạt, đi giày da, phải là tới một nơi rất trang trọng, từ những điều này, ít nhất không phải là bị bắt cóc, ngoài ra, ông ấy có lái xe đi không?"
Tiểu Đào lắc đầu: "Không lái."
Tôi nói: "Vậy chứng tỏ ông ấy được bạn đón đi. Buổi tối thì không thể là đi họp, có thể là đi dự một bữa tiệc tư nhân. Thử hỏi những người bạn của ông ấy xem."
Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Nhưng tại sao không định vị được điện thoại của cha?"
Tôi giải thích: "Có thể ở đó có thiết bị che giấu gì đó, chặn tín hiệu điện thoại di động, có vài nơi xa hoa thường lắp cái này."
Tiểu Đào hơi nới lỏng tâm tình: "Anh phân tích có lý, xem ra cha em không có việc gì."
Vài lời của tôi chỉ là để trấn an nàng, không thể không có việc gì, nhưng sẽ không phải chuyện ngoài ý muốn. Chai rượu kia khiến protein trong máu người trở nên ngon lạ thường, tuyệt đối không phải người bình thường có được, hơn nữa chắc chắn nó có tác dụng gì đó.
Tôi chỉ lo lắng là, nếu Tiểu Đào biết cha mình tối nay đi đâu, làm gì, sẽ không thể không còng tay ông ta lại!