Chương 468: Rượu thuốc
Hơn 9h tối, Tôn Băng Tâm hóa nghiệm chai rượu, trên vỏ chai có ba loại vân tay, một là của Hoàng lão gia, một của tôi, và một dấu không biết, có lẽ là của ông chủ Mộ kia.
Trong thành phần thủy tinh của vỏ chai có chứa silicon lưu hóa, Tôn Băng Tâm lên google tra, đây là một chai rượu của Pháp, ban đầu có thể nó chứa rượu vang đỏ nhập khẩu.
Về thành phần của rượu bên trong, Băng Tâm chỉ tìm ra được một loại tanin, nhưng không có mẫu để so sánh. Trên thế giới có trên 20 ngàn loại độc chất, loại độc có tác dụng đặc biệt như thế này tôi chưa nghe thấy bao giờ.
Tôn Băng Tâm hỏi tôi có cao chiêu gì không?
Tôi suy nghĩ, nói: "Loại độc chất này sẽ khiến protein của đồng loại trở nên đặc biệt ngon, liệu có phải nó tác dụng lên traversin, phải dùng chuột bạch làm thí nghiệm xem."
"Làm như thế nào?" Băng Tâm hỏi.
"Giết một con, rồi cho đồng loại ăn, sau đó rút traversin trong máu của chúng." Tôi đáp.
Tôn Băng Tâm cau mày: "Thật tàn nhẫn, muội đi làm vậy."
Tiểu Đào thì nãy giờ cố gọi vào số của Hoàng lão gia, nhưng đều không gọi được. Tình hình trước mắt Hoàng lão gia mất tích chưa tới 3 tiếng, không thể lập án, mà chính bởi đây là cha mình, nàng cũng sẽ tuyệt đối không lạm quyền.
Tiểu Đào đứng lên, lo lắng nói: "Em không chờ được nữa, em phải đi mấy chỗ cha hay lui tới xem."
Tôi nói: "Đừng nôn nóng vội. À phải, em có gọi được cho ông chủ Mộ không?"
Tiểu Đào lắc đầu: "Cũng y như điện thoại của cha."
"Vậy chúng ta tới nhà ông ấy xem thử." Tôi đề nghị.
Tiểu Đào thở dài một tiếng, gật đầu. Lúc chuẩn bị đi, tôi bảo Băng Tâm cho mình một ít rượu mẫu.
Ông chủ mộ làm về mảng xây dựng, sống trong một khu biệt thự ở quận Đào Nguyên. Thực ra đây là nơi ông ta nuôi vợ bé, mấy năm trước vợ cả ly hôn, ông ta liền chuyển tới đây luôn.
Tôi nói: "Cuộc sống riêng của cha em dù sao cũng còn nghiêm chỉnh."
"Nghiêm chỉnh? Anh đánh giá ông quá cao rồi, từ sau khi mẹ em mất, nhân tình của ông ấy chưa bao giờ thiếu, hồi còn nhỏ thậm chí em từng gặp một nữ ngôi sao trên màn ảnh. Chỉ hai năm đổ lại đây, do tuổi tác mới khiêm tốn một chút, đàn ông có tiền ai cũng như vậy hết!" Tiểu Đào liếc mắt nhìn tôi, đại khái cũng cho tôi là loại đàn ông như vậy.
Tôi đổi chủ đề: "Ít nhất cha em không ngoại tình."
"Cái này thì đúng, ông ấy đối với mẹ em là nhất mực trung thành. Thực ra bà là người luôn đứng sau từ khi ông còn tay trắng." Tiểu Đào giải thích.
Chúng tôi tới căn biệt thự kia, nghe thấy bên trong tiếng ồn rất lớn, nhạc mở đinh tai nhức óc, thì ra là Mộ phu nhân gọi bạn bè tới chơi đùa, đang tổ chức tiệc nhỏ. Trong phòng say sưa nhục dục, trền bàn bày đủ loại thuốc lá, rượu, đồ ngon đắt tiền, ánh đèn mờ ảo, trong góc còn có mấy cặp nam nữ đang làm tình.
Đây chính là cuộc sống hư hỏng thối nát của người giàu có ư? Tôi voi như mở mang tầm mắt.
Chúng tôi đi vào, chẳng ai ngăn cản, có lẽ là nghĩ chúng tôi cũng là bạn tới chơi. Tôi thầm nghĩ, ý thức an toàn ở đây quá kém, ngộ nhỡ bọn đạo tặc xông vào thì sao.
Tiểu Đào kéo một tên thanh niên đang trêu chọc bạn gái, hỏi chủ nhà đâu. Đối phương chẳng có vẻ gì là khó chịu, trông thấy Tiểu Đào thì mặt mày hớn hở, sửa sang lại đầu tóc, nói: "Người đẹp, xưng hô thế nào?"
"Tên ta có ba chữ, tự đọc đi." Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra, đối phương sững người, lập tức bối rối, cáo từ liên tục.
Tôi nói: "Anh vội cái gì, chơi ma túy à?"
"Không...không có, chúng tôi chỉ là uống chút rượu, chơi bài, không làm gì cả." Phản ứng của hắn chẳng cần động u chi đồng cũng có thể nhìn ra nói dối.
Hoàng Tiểu Đào cảnh cáo: "Mấy người bớt bớt lại một chút, tốt nhất là đừng chơi bời hỏng người. Chủ nhà đâu?"
Tên kia đi tìm Mộ phụ nhân, cô ta có vẻ còn trẻ hơn cả Tiểu Đào, mặt đầy vẻ hồ ly, cười khúc khích nói: "Đồng chí cảnh quan, tìm ông xã tôi à? Ông ấy ra ngoài rồi, không biết bao giờ mới về."
Tôi hỏi: "Đi đâu?"
"Làm sao tôi biết được, lão Mộ bận rộn công việc, có khi hai ba ngày chẳng về nhà, tôi cũng đã quen rồi." Mộ phu nhân đáp.
Tôi nhìn lướt qua căn phòng bừa bộn, nói: "Cô chắc chắn biết hôm nay ông ấy không về, cho nên mới gọi bạn tới trác táng. Tốt nhất nên nói thật!"
Mộ phu nhân khinh thường nói: "Việc của ông ấy không liên quan gì tới tôi, không biết là không biết."
Đúng lúc này đột nhiên có người hét lên một tiếng: "A, trong pizza này có gì thế, sao lại kinh tởm như vậy?"
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, lập tức đi tới nhìn, trong phòng ăn mấy người trẻ tuổi đang ngồi bàn, ăn pizza, một người kinh ngạc nói: "Làm gì có, mùi vị rất bình thường mà, lưỡi ngươi bị lỗi à?"
Người trẻ tuổi kia đáp: "Kinh tởm như phân vậy, không tin các ngươi nếm thử đi."
Tôi hỏi hắn: "Có phải vừa rồi anh uống rượu gì không, uống chỗ nào?"
Người kia mặt đầy khó hiểu: "Tôi không nhớ rõ, thấy trên kệ có mấy chai rượu quý, liền uống thử."
"Ai da, ai bảo ngươi đụng vào rượu của lão Mộ, không biết ông ấy ghét nhất là cái này sao?" Mộ phu nhân đi vào, giọng the thé nói: "Ông ấy mà về sẽ mắng ta chết mất."
Tôi hỏi: "Rượu nào, có thể cho chúng tôi xem qua không?"
Mộ phu nhân thờ ơ không đáp, tôi chỉ người uống nhầm rượu nói: "Có khả năng anh ta đã trúng độc, tốt nhất cô nên hợp tác một chút!"
Người kia sợ hãi, bốn người chúng tôi vào thư phòng của ông chủ Mộ, bên trái cửa có một tủ rượu, trên đó la liệt các chai. Tôi nhìn lướt qua, không thấy có loại rượu kia, tên thanh niên sợ hãi nói: "Ban nãy tôi chạy vào, vô tình phát hiện cái tủ rượu này còn có thể mở ra..."
Vừa nói hắn vừa tự tay kéo cái tủ ra, thì ra tủ này chia làm hai tầng, phía sau còn có một ngăn ngầm, không nhìn kỹ thì không phát hiện ra.
Bên trong có ba chai rượu, hai bình là loại rượu nổi tiếng thế giới, chai còn lại là loại rượu thuốc kia, giống với chai mà ông ta tặng Hoàng lão gia, vỏ chai không có nhãn mác.
Người kia nói: "Lúc đó thấy toàn rượu đắt tiền, tôi liền mở ra nếm mỗi chai một ít, rượu quý như vậy, bình thường cũng không có cơ hội được uống."
Mộ phu nhân giận đến đánh tên kia một cái, mắng: "Cái sao quả tạ nhà ngươi, ai bảo ngươi uống ba chai này, lão Mộ nhìn thấy nhất định sẽ giết ta!" Sau đó cô ta quay sang nhìn tôi: "Đồng chí cảnh quan, hai người không biết đấy thôi, thường ngày lão Mộ đối xử với tôi rất tốt, duy chỉ có rượu của ông ấy là không ai được đụng vào. Có lần tôi rót một ly trong ba cái chai này, bị ông ta nhìn thấy lập tức tát tôi một cái, sau đó chạy ra kiểm tra. Sau chuyện này ông ấy cảnh cáo tôi, nếu bắt gặp một lần nữa sẽ đuổi tôi khỏi nhà, tôi vì chuyện này mà khóc rất nhiều."
Tôi nghĩ thứ mà ông chủ Mộ để ý chính là chai rượu đặc biệt kia, liền hỏi: "Cô có biết tối nay ông ấy đi đâu không?"
"Tham gia câu lạc bộ gì đó, tuần nào cũng đi một lần, lần nào cũng 12h đêm mới về, cho nên tôi biết chắc tối nay ông ấy không có nhà." Mộ phu nhân trả lời.
"Ông ấy tham gia câu lạc bộ này bao lâu rồi? Từ lúc tham gia có thay đổi gì không?" Tôi hỏi.
Mộ phu nhân suy tư: "Tham gia nửa năm rồi, từ đó về sau ông ấy trở nên không thích ăn thịt nữa..."