Chương 469: Câu lạc bộ mỹ thực
Tôi bảo Mộ phu nhân nói cặn kẽ một chút, cô ta bảo thanh niên uống nhầm rượu đi ra ngoài, hắn có vẻ không yên tâm, nói: "Đồng chí cảnh quan, chẳng phải anh vừa nói tôi trúng độc sao? Tôi có phải tới bệnh viện không?"
Tôi giải thích: "Chất độc này chỉ là tạm thời không thể hấp thụ protein, không đáng ngại. Anh để lại phương thức liên lạc ở đây, chờ chúng tôi tìm ra cách giải quyết sẽ điện cho anh."
Thanh niên kia để lại số điện thoại rồi ra ngoài. Mộ phu nhân rót một ly Whiskey cho mình, hỏi chúng có muốn uống không, tôi từ chối. Cô ta chậm ra ngồi vào ghế ông chủ, bắt đầu kể.
Nửa năm trước, ông chủ Mộ được bạn giới thiệu tới tham gia một câu lạc bộ, nội dung cụ thể thế nào Mộ phu nhân không được biết. Mộ phu nhân cảm thấy thú tiêu khiển của kẻ lắm tiền, nói trắng ra là chuyện đồi bại nơi đũng quần, bản thân cũng là vợ bé đi lên cho nên về vấn đề này có cái nhìn khá thoáng. Đi theo ông chủ Mộ được ăn sung mặc sướng, việc ông ta ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bản thân không quản được.
Nhưng sau khi trở về, tinh thần ông chủ Mộ thay đổi tới mức phấn khởi lạ thường, là một người đàn ông hơn 50 tuổi, "chuyện đó" dĩ nhiên là rất kém, nhưng từ sau khi tham gia câu lạc bộ này lại trở nên dũng mãnh, thậm chí còn làm Mộ phu nhân hơi sợ. Bởi mỗi lần hành sự, khi bốn mắt nhìn nhau, cô ấy đều có cảm giác mắt ông chủ Mộ như một con sói, có lần ông ta còn cắn vào cổ cô một cái, không phải cắn theo kiểu đang hưng phấn, mà là cắn thật mạnh khiến bật cả máu. Mộ phu nhân đau điếng, hét chói tai, vừa đẩy vừa đánh mới tách được ông ta ra. Ông chủ Mộ vừa xin lỗi vừa liếm mép, mặt lộ vẻ thèm thuồng.
Ông chủ Mộ quan tâm đến câu lạc bộ này quá mức, thậm chí trà không nhớ, cơm không thèm, có lúc là tối thứ 4 đã hỏi ngày mai là cuối tuần sao?
Cứ đến cuối tuần, 5h chiều là ông ta ăn mặc lịch sự đi ra ngoài.
Mộ phu nhân không hiểu ông ấy làm gì ở câu lạc bộ, tâm lý có phần lo lắng, có lúc cũng khuyên nhủ, tuổi tác lớn như vậy rồi, đừng nên chơi bời bên ngoài nữa. Nhưng ông chủ Mộ chẳng để vào tai, Mộ phu nhân tức lắm nên cuối tuần nào cũng mời một đám bạn tới nhà quậy phá.
Còn có một tiểu tiết thế này, ông chủ Mộ hỏi cô ta, nhau thai mua được ở đâu? Trước đây ở bệnh viện Mộ phu nhân có biết cái này, nhưng giờ nhau thai không dễ kiếm, cô ta nhờ bạn bè mua cho, mang về hầm. Cái này nói trắng ra chỉ là một đống da, chẳng ngon lành gì, hơn nữa còn là thứ mọc ở cơ thể người, Mộ phu nhân cảm thấy rất ghê tởm.
Nhưng nhắc lại cũng kỳ quái, cả nửa năm không ăn thịt như ông chủ Mộ, lại ăn rất nhiệt tình.
Kể xong, Mộ phu nhân nói với chúng tôi: "Hai vị cảnh quan, lão Mộ có phải làm chuyện gì phạm pháp bên ngoài không? Hai người ngàn vạn lần đừng lừa tôi, đến lúc ông ấy bị niêm phong tài sản thì tôi chẳng có được xu nào, lỗ vốn mất."
Tiểu Đào chế nhạo: "Cô cũng quá thực dụng đi."
Mộ phu nhân nói: "Nói với cảnh sát thì cần gì phải lòng vòng, chuyện nam nữ, cởi bỏ quần áo xuống chẳng phải cũng như vậy sao?"
Tiểu Đào nói: "Cô yên tâm đi, với cá nhân ông ta không có liên quan, tài sản của cô không mất đâu mà lo."
Mộ phu nhân gật đầu: "Vậy tôi an tâm rồi, có điều nếu ông ấy phạm vào chuyện gì thật, thì xin các người đừng làm khó dễ, dù gì ông ấy cũng là chồng tôi."
Tôi nói: "Cám ơn sự hợp tác của cô, chúng tôi cáo từ!"
Rời khỏi biệt thự, tôi bất giác nhíu chặt lông mày: "Từ những manh mối có được trước mắt, câu lạc bộ thần bí này rất có thể là thừa kế di chỉ của Đường sư phụ."
Hoàng Tiểu Đào hít sâu một hơi: "Cha ngàn vạn lần đừng dính vào."
Nàng không an tâm, định sẽ đi tìm kiếm tin tức của Hoàng lão gia, lúc này Băng Tâm gọi điện tới nói thí nghiệm đã có kết quả, bảo chúng tôi về cục một chuyến. Băng Tâm nói: "Tống Dương ca ca, traversin không có phản ứng nào với rượu này."
Tôi nói: "Đổi phương thức một chút, cho một con uống loại rượu này, sau đó cho nó ăn thịt đồng loại."
Tôn Băng Tâm nói: "Muội cũng nghĩ tới rồi, thử rồi, muội loại bỏ cồn trong rượu, tiêm cho mấy con thành phần thuốc này, mang thịt bò khô, sữa bò, cả thịt đồng loại tới thí nghiệm, chúng đều không ăn."
Tôi nhìn mấy cái lồng chuột trên bàn, những con chuột đang ăn lạc ngon lành, không để mắt tới thịt ở cạnh bên.
Tôi suy tư nói: "Xem ra không phải là tác dụng lên traversin, mà tác dụng lên protein của người, có thể tách được protein của người không?"
Ở đây không phải bệnh viện, không có túi máu, Tiểu Đào hỏi: "Sữa người có được không? Có một nữ đồng nghiệp mới sinh con, để em đi xin sữa."
Tôi nói: "Quá phiền toái, dùng máu của anh đi."
Băng Tâm cười: "Có cần thể hiện tinh thần hiến thân như vậy không?"
Tôi vén tay áo lên, Băng Tâm dùng xi lanh hút chút máu, sau đó bơm vào khay nước uống của chuột.
Ban đầu mấy con chuột không để ý, sau đó có một con đi tới liếm liếm, rồi không dừng lại được, liếm điên cuồng. Rất nhanh những con khác cũng tới, nháy mắt liếm sạch chỗ máu của tôi, hai mắt sáng lên cứ như tìm được đồ ăn ngon.
Băng Tâm hít sâu một hơi la lên: "Quá đáng sợ, chúng uống máu người, hay là xử lý bỏ mấy con chuột này đi."
Tôi ngăn lại: "Đừng, giữ lại nghiên cứu cách giải trừ cái tác dụng này, ta không muốn cả đời ăn chay đâu."
Băng Tâm nói với Tiểu Đào: "Tiểu Đào tỷ tỷ, vẫn phải làm phiền tỷ xin một ít sữa người tới đây."
Tôi đột nhiên vỗ đầu: "Thôi xong!"
Cả hai đồng thanh hỏi thế nào, tôi cười khổ: "Mỗi lần dùng con mắt xong anh phải uống sữa tươi, giờ không thể hấp thu protein, coi như năng lực bị phong ấn..."
Tiểu Đào dò hỏi: "Em bảo đồng nghiệp vắt cho anh một túi nhé."
Tôi giơ tay: "Đừng đừng, vậy sao được, cho dù cô ấy có xuống tay được, anh cũng không bỏ vào miệng được."
"Có gì ghê gớm đâu, có rất nhiều vận động viên cũng uống sữa người mà. Đồng nghiệp kia của em nếu biết sữa mình được anh uống, chắc sẽ rất tự hào." Vừa nói, hai cô gái không tim không phổi vừa cười phá lên.
Xử lý xong chuyện này, Tiểu Đào định quay về nhà Hoàng lão gia chờ tin tức, Băng Tâm cũng muốn tới. Buổi tối nhà Hoàng lão gia chẳng có ai, tôi, một người đàn ông không thể trốn tránh trách nhiệm, cũng phải tới.
Chúng tôi đến nhà Hoàng lão gia, xem phim, uống chút nước ngọt, sau đó hai nàng vào giường ngủ, còn tôi nằm sofa.
Sáng hôm sau, Tiểu Đào thất kinh chạy ra hỏi: "Cha em về?"
Tôi ngồi dậy, lắc đầu: "Không."
Tiểu Đào đấm ngực: "Vừa rồi em gặp ác mộng, cha máu me đầy người trở về, làm em sợ muốn chết."
Tiểu Đào quay vào phòng mặc quần áo chỉnh tề, tiếp tục bấm vào số của Hoàng lão gia, nhưng vẫn không liên lạc được, nàng cau chặt đôi mày.
Tôi nói: "Xem ông chủ Mộ về chưa?"
Tiểu Đào gọi điện cho ông chủ Mộ, có kết nối, nàng vừa gọi một tiếng Mộ thúc thúc, đối phương lập tức cúp máy. Tiểu Đào nghiến răng: "Khốn kiếp, ông ta biết em là cảnh sát, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì...Băng Tâm, đừng ngủ nữa, dậy đi!"
Nghe Tiểu Đào la gọi, Băng Tâm bất đắc dĩ tỉnh giấc, ai nói phụ nữ ra ngoài mất thời gian chứ hai cô này mất có 5 phút.
Tiểu Đào lái xe chạy như bay, Băng Tâm sợ đến mặt trắng bệch, tôi luôn miệng nhắc nhở đằng trước có cảnh sát giao thông, chậm lại một chút.
Chạy một mạch tới nhà ông chủ Mộ, nhưng chúng tôi chỉ gặp Mộ phu nhân, cô ta nói lão Mộ vừa về chốc lát, nghe một cú điện thoại liền lập tức thu dọn hành lý rời đi!