Chương 491: Thơ cổ giết người
Nghe tôi nói xong, đội trưởng Đường sửng sốt, một lúc sau mới nói: "Lợi hại! Không hổ là Tống thần thám phá án vô số, chỉ dựa vào hai cái xác lại tìm ra nhiều manh mối như vậy."
Tiểu Đào thở dài: "Em còn tưởng đã theo kịp suy nghĩ của anh, thì ra còn cách một đoạn dài."
Tôi cười nhạt, hỏi đội trưởng Đường: "Giang Lăng có bao nhiêu trường trung học?"
"Ừm, có hơn trăm trường, còn chưa kể các thị trấn và huyện lị xung quanh." Đội trưởng Đường đáp.
Xem ra đầu mối vẫn hơi khó nắm bắt, tôi nói: "Vậy thì tiến hành song song đi, một phía điều tra những quán ăn gần đây có tổ chức họp lớp, phía khác điều tra các trường trung học, hung thủ hẳn là một giáo viên, giới tính nam, bề ngoài lịch sự, tính cách hướng nội, lòng tự ái cực cao, sống một mình."
Đội trưởng Đường gật đầu: "Được, tôi sẽ sắp xếp toàn bộ cảnh lực đi điều tra."
Đợi ông ta đi khỏi, Tiểu Đào đến vỗ vai tôi, nói: "Lại cho thị cục Nam Giang mở mày mở mặt rồi!"
Tôi cười khổ: "Những thứ này có đáng kể gì, dựa theo chu kỳ hoạt động của hung thủ, một thi thể nữa vào ba ngày sau, cuối tuần sẽ xuất hiện."
Băng Tâm nói: "Chúng ta phân tích tiếp đi, tại sao hung thủ lại phải gian thi?"
Tôi nói: "Nạn nhân này có thể là đối tượng thầm thương trộm nhớ hồi trung học của hung thủ, vì một lý do nào đó, hắn không thể không giết cô ấy, nhưng lại có một tình cảm lưu luyến không rời."
"Không thể không giết, nhất định có ẩn tình gì đó." Tiểu Đào cau mày.
"Hung thủ liệu có phải một giáo viên ngữ văn không, hắn có thể nghĩ ra loại phương pháp giết người thi tình họa ý này, không thể là giáo viên khoa tự nhiên chứ?" Băng Tâm nói.
Tôi nói: "Cũng chưa chắc, từ lúc giết người đến khi vứt xác là 3 ngày, từ sự cẩn thận của hung thủ, không đến nỗi sẽ làm bại lộ nghề nghiệp của mình dễ dàng như vậy. Ta nghĩ cái này có liên quan tới lý do giết nạn nhân."
Thơ cổ cùng với việc giết người rốt cuộc có mối liên hệ gì? Nhất thời tôi không có manh mối, mặc dù hơi tiêu cực, nhưng sợ rằng phải chờ thi thể thứ 4 xuất hiện.
Khám nghiệm tử thi xong, sắc trời cũng không còn sớm, Băng Tâm vừa ra khỏi cửa thì kêu đói bụng, Tiểu Đào nói: "Tôi đã đặt sẵn quán cơm rồi, đi, tôi mời mọi người ăn một bữa. Hiếm khi có dịp tới đây, món ngon Giang Lăng không thể bỏ qua."
Băng Tâm hào hứng nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ quá chu đáo."
Chúng tôi tới quán ăn, hưởng thụ một bữa ăn ngon lành đặc sản Giang Lăng. Cảnh đêm ở thành phố này thật đẹp, Tiểu Đào và Băng Tâm đã quên sạch sành sanh vụ án, ăn cơm xong rủ nhau đi SPA.
Ba người đàn ông chúng tôi đương nhiên không thể đi theo, tôi muốn tìm chỗ nào thả lỏng một chút, bàn tới bàn lui, quyết định tìm phòng xông hơi, tắm thư giãn một cái.
Hơn 10h chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi, một đêm yên bình trôi qua. Sáng hôm sau, mọi người ăn sáng ở khu buffet của khách sạn, Tiểu Đào hỏi hôm nay có dự định gì. Tôi nói: "Mặc dù chuyến đi này mục đính chính là lánh mặt cô cô, nhưng chính sự vẫn phải làm, tới chỗ ở của nghi phạm xem thử chút đi."
Nghi phạm mà tôi nhắc tới chính là ông chủ tiệm may mà lần trước đội trưởng Đường nói, theo suy đoán của tôi thì người này không phải là hung thủ mà chỉ có liên quan tới vụ án thôi.
Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Em cũng có ý đó, nhân tiện ghé Đại Minh Tự thăm quan một chuyến."
"Tốt quá." Băng Tâm lập tức tán thành.
Ông chủ kia tên là Kha Văn Viễn, mở tiệm ở gần Đại Minh Tự, phía trước là cửa hàng, phía sau là xưởng may, thuê mấy thợ chế tác Hán phục, cũng có tiếng ở khu vực này.
Trước mắt Kha Văn Viễn mất tích, nhưng theo người xung quanh phản ảnh, người này vô cùng sùng bái trang phục truyền thống, chính mình hàng ngày cũng thích mặc, còn học theo cổ nhân búi tóc, thường bị nhận lầm là đạo trưởng.
Người này nhân phẩm cũng không tệ, thái độ phục vụ rất chu đáo, những khách hâm mộ Hán phục sẽ được giảm giá, còn từng tài trợ 50 bộ quần áo cho một đội nhạc cổ trang.
Mấy người chúng tôi lái xe tới Đại Minh Tự, đây là một thắng cảnh trứ danh của Giang Lăng, mặc dù giờ không phải là mùa du lịch, nhưng vẫn có không ít du khách thăm quan, trong đó còn có nhiều mỹ nữ Nam Giang dịu dàng...
Đang nhìn chằm chằm một người đẹp thì tôi bị Tiểu Đào bắt quả tang, véo tai cười lạnh: "Anh có muốn tới chào hỏi không?"
Tôi vội giãi bày: "Anh chỉ là đang nhìn quần áo người ta mặc thôi, em mặc chắc chắn đẹp hơn cô ấy vạn lần."
Tiểu Đào cười nói: "Xem miệng lưõi cậu ngọt như vậy, tỷ bỏ qua cho lần này!"
Băng Tâm nói: "Muội thấy có mấy cô gái mặc Hán phục, thì ra Hán phục thướt tha như vậy. Kết thúc vụ án lần này muội phải mua một bộ về mặc mới được."
Tiểu Đào nói: "Ừ, tỷ cũng ủng hộ cô, loại quần áo này dành cho người có dáng màn hình phẳng là hợp nhất."
Băng Tâm cả giận bĩu môi: "Quá đáng!"
Chúng tôi đi trên đường, cũng có khá nhiều người ngoái lại nhìn. Nhất là Tống Tinh Thần, mấy cô gái nhìn thấy hắn thì rối rít la lên đại minh tinh Trương Nghệ Hưng, lấy điện thoại ra chụp ảnh, bản thân hắn thì thờ ơ, hẳn đã thành thói quen.
Chúng tôi tới tiệm Hán phục kia, cửa hàng đã đóng cửa, cảnh sát cân nhắc nơi này là khu du lịch nên không có dán niêm phong.
Dùng công cụ mở khóa trước mặt đông người thì không hay lắm, Tiểu Đào tìm chủ nhà tới mở cửa, Trong phòng treo đầy Hán phục, Tiểu Đào nói: "Em có nhớ một bản tin mấy năm trước, lúc đó trong nước đang ngăn chặn Nhật hóa, có mấy cô gái mặc Hán phục ra phố bị một đám phẫn Thanh mặc Kimono quây lại, bắt họ cởi bỏ quần áo."
Băng Tâm bình luận: "Những tên giặc yêu nước chính là vừa ngu đần vừa khốn nạn, mượn danh nghĩa yêu nước mà phá hoại. Có điều mấy năm gần đây đã khá hơn chút, ngày càng nhiều các cô gái coi Hán phục là quần áo mặc thường xuyên, cái gì mà sườn sám, đều là Mãn tộc truyền lại."
Tôi cười: "Đừng phủ định hoàn toàn như vậy, văn hóa Trung Hoa là tổng hợp tất cả, sườn sám cũng có thể mặc, Hán phục cũng có thể mặc. Nghĩ một chút thời Thịnh Đường, các cô gái vừa có thể mặc Hồ phục, vừa có thể mặc nam trang, việc để lộ ngực thật chưa từng có trong lịch sử, quá cởi mở. Trên đường có người Trung Quốc, người Nhật, người châu Phi...chỉ có đất nước cường thịnh mới có thể dung nạp tất cả văn minh, hiện nay so với 20 năm trước Trung Quốc đã phát triển hơn biết bao nhiêu lần, ngày càng có nhiều người nước ngoài ghé thăm, đây chính là minh chứng cho việc đó."
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Tống Dương nói rất có lý, có điều sao lúc nhắc đến lộ ngực, hai mắt anh lại sáng lên?"
Tôi hoảng hốt: "Có không? Anh lúc nào cũng khách quan mà."
"Còn cãi!" Tiểu Đào cười.
Băng Tâm nhổ nước bọt nói: "Tại sao đàn ông ai cũng thích ngực to? Lúc bé còn uống sữa chưa đủ sao?"
Sau khi tán dóc, chúng tôi bắt đầu điều tra căn nhà này. Tôi lấy ảnh so sánh với vật thật, từ đường may, hoa văn cho đến chi tiết, Hán phục trên người nạn nhân đúng là từ đây mà ra, điểm này đội trưởng Đường đã xác nhận.
Trên tường treo giấy phép kinh doanh, có ảnh của Kha Văn Viễn, tôi gỡ xuống nhìn, gương mặt này khác xa với hình dung hung thủ trong tưởng tượng của tôi.
Tôi hỏi: "Kha Văn Viễn sinh năm nào?"
Tiểu Đào đáp: "Theo hồ sơ cá nhân, ông ta năm nay 30 tuổi, chưa lập gia đình."
Phía sau cửa hàng là xưởng may, trên máy may vẫn còn quần áo đang may dở. Thực ra những gì cần thì đội trưởng Đường đã điều tra, chúng tôi mà lại tìm người làm công trong xưởng để hỏi thì vừa mất thời gian vừa không cần thiết.
Chúng tôi vào phòng ngủ của Kha Văn Viễn, bên trong vô cùng bừa bộn, trên giá đầy sách liên quan tới quần áo thời xưa, có thể thấy anh ta vì việc làm ăn mà tốn không ít tâm tư.
Có rất nhiều búp bê mặc Hán phục trong tủ kính, tôi nhìn chằm chằm vào đó, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào!