Chương 508: Án giết hiếp liên hoàn
Băng Tâm ở lại tiếp tục xét nghiệm ADN, tôi, Tiểu Đào và Tống Tinh Thần đi tới viện dưỡng lão.
Hồ sơ nhân sự về Nhiếp Á Long vẫn còn ở trong phân cục, thì ra năm đó ông ta bị bỏng trong vụ cháy và không thể đi lại được, sau đó mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, mấy lần tự sát bất thành, hiện giờ an hưởng tuổi già trong viện dưỡng lão.
Hai chữ 'vụ cháy' khiến tôi nhìn mà giật mình, chẳng lẽ chính là việc ông tôi thiêu hủy chứng cứ? Nếu quả thật là như vậy thì khó mà trách được Nhiếp Á Long lại căm thù ông tôi đến vậy.
Chúng tôi bắt xe tới viện dưỡng lão, hỏi thăm phòng của Nhiếp Á Long. Vừa bước tới cửa đã nghe tiếng loảng xoảng đồ vật bị ném, một ông già bên trong hét lên: "Cút ra ngoài!"
Một giọng nói khác cất lên: "Cha, dù gì căn nhà sớm muộn cũng là của con, cần gì cha phải cố chấp như vậy chứ."
Giọng của ông gia lần nữa lại rống lên: "Cút!"
Một người đàn ông mặt mũi lầm lem, mặc comple, giày đen hậm hực đi ra, trông thấy chúng tôi thì khựng lại: "Tìm ai?"
Tôi nghiêm mặt nói: "Chúng tôi là cảnh sát, tìm Nhiếp Á Long hỏi mấy chuyện."
"Hừ, lão già bên trong đấy." Hắn hất hàm về phía căn phòng, rồi hằm hằm bước đi, cái loại ăn nói tùy tiện này là tôi ghét nhất.
Chúng tôi bước vào phòng, dưới đất đầy mảnh bát vỡ cùng với cháo trắng, một ông già tay run rẩy ngồi trên xe lăn, tức đến mức thở hồng hộc.
Tôi để ý trên cổ ông ta có một mảnh da bị cháy, mu bàn tay cũng vậy, ánh mắt của ông gia cảnh giác dò xét chúng tôi, Tiểu Đào nói: "Nhiếp cảnh quan?"
"Đã không phải từ lâu rồi." Ông già nói: "Muốn hỏi ta cái gì? Mau nói rồi cút ngay."
Tiểu Đào với tôi trao đổi ánh mắt, hỏi chuyện trong hoàn cảnh này, sẽ cảm thấy áy náy. Chúng tôi liền giúp ông ta thu dọn mảnh bát và cháo dưới sàn nhà, thái độ ông già khá hơn một chút, giơ hai ngón tay hỏi tôi thuốc lá, tôi nói thật xin lỗi, không có.
Ông già bảo Tống Tinh Thần đóng cửa lại, đừng để nhân viên viện phát hiện, rồi bảo tôi lật đệm lên.
Vén tấm đệm, bên dưới là mấy thứ ông già cất giấu, thuốc, bật lửa, ảnh bạn già, tiền lẻ, còn cả một quyển sổ cũ. Tôi cầm quyển sổ lên lật giở, đập vào mắt là một tin cắt từ báo: Cảnh sát Nam Giang phá được vụ án đặc biệt ngày 11/4, phía trên có một bức ảnh, trong ảnh chụp Tôn Lão Hổ thời còn trẻ, một ít cảnh sát tham gia phá án, nhưng trong góc có một người bị bút đỏ khoanh một vòng, cái gò má này tôi rất quen thuộc, là ông nội!
Tôi nhanh chóng lật xem, tất cả đều là những tin về các vụ án mà ông tôi tham gia. Đương nhiên đây chỉ khoảng 10% số vụ mà ông phá được, nhưng để thu thập cũng tốn không ít công sức, chưa kể ở Tây Lương mà mua được báo Nam Giang là rất khó.
Ông già đột nhiên quát lên một tiếng: "Xem cái gì vậy? Thuốc đâu?"
Tôi giật mình, vội thả tấm đệm lại, cầm điếu thuốc qua châm cho ông ta. Hít một hơi sâu, ông già nhìn lên trần khoan khoái nhả khói, chờ ông ta bớt con nghiện, mới mở miệng: "Các người tìm ta, cũng là vì vụ án kia phải không?"
Tôi nói: "Làm sao ông biết? Hai ngày trước có một nhà biên kịch tới tìm ông phải không?"
"Biên kịch? Ta không biết nhà biên kịch nào hết."
Tôi sửng sốt một chút, quan sát nét mặt, ông ta không nói dối, Tiểu Đào nhẹ giọng: "Bệnh Parkinson's." Tôi chợt hiểu ra, thì ra là trí nhớ của ông ta không được tốt.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Vụ án 20 năm trước, ông có nhớ nghi phạm là ai không?"
"Nhớ, làm sao có thể quên!" Ông già nghiến răng nghiến lợi: "Chính là tên đáng chém ngàn dao, Tống Triệu Lâm!"
Trí nhớ của ông già đã vô cùng hỗn loạn, ông ta đem ông tôi và nghi phạm nhập chung thành một, từ biểu hiện tức giận khi nhắc đến tên ông tôi, chứng tỏ ông ta tương đối thống hận.
Chúng tôi chỉ có thể hiểu thế này, 'Tống Triệu Lâm' trong đầu ông ta là một chủ quán bán nhạc cụ, liên quan tới một loạt vụ hiếp dâm giết người 20 năm trước, phá vỡ sự yên bình của thị trấn nhỏ này. Kẻ sát nhân có vẻ đặc biệt thích phụ nữ mặc đồ đỏ, những nạn nhân của hắn đều hoặc là mặc váy đỏ, hoặc là quàng khăn đỏ.
Ông già là một cảnh sát tham gia phụ trách phá án cùng với cảnh sát Tiếu, đang vô kế khả thi thì có hai chuyên gia từ Nam Giang tới, một người họ Tôn, người còn lại không nhớ nổi tên là gì. Quả nhiên hai người có bản lĩnh, khám nghiệm thi thể lại một lần liền phát hiện những điểm bị bỏ sót.
Đại khái ở vụ thứ 6, cảnh sát phong tỏa nghi phạm 'Tống Triệu Lâm'. Hắn phù hợp với toàn bộ đặc điểm của hung thủ, nhưng lại không có bằng chứng. Đúng lúc này vụ án thứ 7 phát sinh, nạn nhân là một cô gái mới gần 18 tuổi, xác của cô vô cùng thê thảm, chỉ có cầm thú mới làm được chuyện này...
Cảnh sát Tiếu giận không kìm được, thề phải cạy miệng 'Tống Triệu Lâm' bằng được. Bởi vậy trong lúc lấy lời khai đã động tay chân với nghi phạm, Nhiếp Á Long liều mạng can ông ta ra, mặc dù lúc đó tình cảnh rất hỗn loạn, nhưng ông ta vẫn nhớ như in ánh mắt thâm độc của 'Tống Triệu Lâm', cùng câu nói: "Các ngươi đều phải trả giá đắt!"
Rất nhanh, họ đã được biết cái giá phải trả là gì, nạn nhân thứ 8 lại chính là vợ của tổ trưởng tổ chuyên án, thủ pháp gây án giống nhau như đúc, không nghi ngờ gì là do cùng một người gây ra.
Tiếp đó ba ngày sau, lại có một nạn nhân được phát hiện, là vợ của cảnh sát Tiếu, hung thủ bắt đầu ra tay với những người thân yêu nhất của bên cảnh sát, vài người sợ hãi đã xin rút khỏi tổ chuyên án, vụ án đi vào bế tắc.
Trực giác của Nhiếp cảnh quan và Tiếu cảnh quan cho họ biết, hung thủ chính là 'Tống Triệu Lâm', sẽ không sai. Bọn họ điều tra hiện trường một lần nữa, không bỏ qua dù chỉ một viên gạch, một miếng ngói, thậm chí nửa đêm lén lẻn vào sân sau nhà 'Tống Triệu Lâm'. Cuối cùng trời không phụ lòng người, họ đã tìm ra được chứng cứ khác biệt cực kỳ quan trọng, đây là thứ mà chuyên gia từ Nam Giang cũng chưa từng phát hiện.
Chứng cứ thứ nhất là đôi giày của 'Tống Triệu Lâm', dưới đế có một ít máu thịt khả nghi. Mà trong vụ án thứ 6, hiện trường có một con thằn lằn bị giẫm chết, trên xác nó còn lưu lại vân đế giày, mặc dù mờ nhạt, nhưng chỉ cần xét nghiệm ADN là có thể kết nối sự liên hệ.
Bởi vì lúc đó trong thị trấn chưa có kỹ thuật này, cho nên việc hóa nghiệm giao cho chuyên gia của Nam Giang đi làm.
Chứng cứ thứ hai, là trên bàn tay của nạn nhân thứ 7 có một vết lõm, hình dạng như cái đinh sắt. Lúc đó họ suy đoán, lúc phản kháng, nạn nhân đã nhặt cái đinh dưới đất lên ghim vào tay hung thủ, dĩ nhiên cái đinh này không tìm thấy ở hiện trường.
Nhưng bọn họ tìm được 'Tống Triệu Lâm' sau vụ án đi khám bệnh uốn ván tại một phòng khám, theo bác sĩ nhớ lại, vết thương giống như bị đinh sắt đâm, hơn nữa còn là trên cánh tay, người thường hiếm khi bị đâm ở vị trí này, huống hồ vết đâm rất sâu.
Hai bằng chứng này đủ để định tội cho 'Tống Triệu Lâm', nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, một trận hỏa hoạn đã ném toàn bộ cố gắng của họ xuống biển.