Chương 520: Tầng ngầm
Hoàng Tiểu Đào đập bàn một cái nói: "Nói gì vậy? Giới trẻ bây giờ vô lễ thế à?"
Trầm Lệ Quyên trừng hai mắt đáp trả: "Đổi lại là cô, đột nhiên có người tới hỏi có phải mẹ cô chết không, cô khách sao được sao, bà dì?"
"Cô gọi ai là bà dì???"
Hai người chỉ một chút nữa là cãi nhau, Băng Tâm đột nhiên khách khí hỏi: "Tỷ tỷ, trước đây tỷ có bị ai nhầm tên không?"
Thực ra Băng Tâm lớn tuổi hơn cô bé, Trầm Lệ Quyên lập tức trở nên hòa hoãn lại, suy nghĩ một chút, nói: "À, có một lần tôi đi ngân hàng rút tiền, nhân viên quầy đưa một tấm phiếu gửi tiền cho tôi, trên đó viết tên mình, tôi liền rút ra hết, bên trong có 4000 tệ."
Tôi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó có một bác gái tới tìm tôi, tôi cũng chẳng có cách nào, tiền đã tiêu mất một phần rồi, chỉ có thể trả lại cho bà ấy 3000."
"Bác gái kia tầm bao nhiêu tuổi? Dáng dấp thế nào?" Vừa nói tôi vừa lấy tài liệu ra, bên trong có một Trầm Lệ Quyên 38 tuổi, tôi cho cô bé xem ảnh, cô bé lập tức gật đầu: "Đúng đúng, chính là bà ấy."
Ra khỏi chỗ làm việc của cô bé, Tiểu Đào nói: "Trầm Lệ Quyên chúng ta muốn tìm mới 38 tuổi, 20 năm trước là 18 tuổi rồi, không phải là con của nạn nhân."
Tôi suy đoán: "Chỉ sợ cô ấy là nạn nhân thứ 10!"
Băng Tâm nói: "Đây là một phát hiện quan trọng, bây giờ đi tìm bà ta? Sắp 10h rồi."
Tôi cười: "10h vẫn chưa muộn, đi thôi!"
Chúng tôi đến địa chỉ của Trầm Lệ Quyên, ra mở cửa là một phụ nữ đang mang thai, chính là người trong ảnh. Tiểu Đào trình thẻ cảnh sát ra, Trầm Lệ Quyên ngạc nhiên hỏi: "Mấy người tìm tôi có chuyện gì?"
Tôi nói: "Tôi là Tống Dương, cháu của Tống Triệu Lâm."
Đột nhiên cô ta vui mừng phấn khởi, mời chúng tôi vào: "Thì ra là cháu của ân nhân, mới vào mời vào! Ông xã, có khách tới!"
Thì ra chồng cô ấy cũng ở nhà, ba người chúng tôi nhìn nhau, không biết có nên nói về việc kia không thì Trầm Lệ Quyên hào phóng nói: "Tôi biết cô cậu muốn nghe gì rồi, không sao, tôi đã không còn ám ảnh chuyện đó nữa, cũng kể với ông xã rồi."
Tôi gật đầu: "Quả thật rất cảm ơn!"
"Không không, tôi phải cảm ơn ông cậu mới đúng, năm đó là ông ấy đã cứu tôi!"
Chị ta kể lại, thì ra năm đó chị và nạn nhân thứ 7 là bạn bè, đêm đó hai người đang trên đường về nhà, đột nhiên một người chạy xe sượt qua, giơ tay rải một nắm bột, cả hai liền ngất xỉu.
Khi tỉnh dậy, hai người phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tương tự như phòng ngầm dưới đất, ánh sáng rất yếu, trong góc còn có chuột gián, cả hai bị trói chặt tay chân, miệng nhét giẻ, cực kỳ hoảng sợ.
Ở trong bóng tối, không biết ngồi bao lâu, đột nhiên có người đi vào, lúc mở cửa chỉ nhìn thấy mặt người kia đen như mực.
Người kia tiến tới, cởi bỏ giẻ ở miệng người bạn, định hôn vào môi, đột nhiên người bạn hét lên cứu mạng, gã đàn ông liền tát cô ta ngã ra đất, sau đó xé váy, bắt đầu hãm hiếp. Người bạn liều mạng giãy dụa, phản kháng, gã đàn ông điên cuồng cắn xé vai, ngực khiến máu me đầm đìa.
Nói tới đây, Trầm Lệ Quyên rơm rớm nước mắt, nỗi ám ảnh về cơn ác mộng này cho tới giờ vẫn chưa tiêu tan hết.
Gã đàn ông hãm hiếp xong, hung hãn bóp cổ người bạn, cô ta bị siết đến xanh lét, hai mắt lồi ra, thè lưỡi, mắt nhìn thẳng vào Trầm Lệ Quyên, như đang cầu cứu, nhưng chị chẳng thể làm được gì.
Người bạn bị bóp cổ chết, hung thủ bê cái xác đi, căn phòng lại chìm vào bóng tối. Trầm Lệ Quyên ngồi đó, khóc không ngừng, chị muốn tìm thứ gì đó để tự sát, nhưng chân tay bị trói quá chặt. Có con chuột liếm vết máu, nhảy cả lên chân chị, chị cũng chẳng phản ứng, có lẽ bởi vì nỗi sợ mình sắp phải trải qua quá lớn.
Sau đó mệt quá, chị thiếp đi, mơ thấy mình được cứu, nhưng tỉnh lại vẫn là chỗ cũ, hai tay bị trói đã tê dại, liền tiếp tục khóc.
Cả một ngày không được ăn uống, không đi vệ sinh, cơ thể đã ở trạng thái vô cùng kém. Không biết qua bao lâu, cửa lần nữa mở ra, bên ngoài tối om. Gã đàn ông đi xuống, Trầm Lệ Quyên bị dọa sợ đến thét chói tai, gã giơ tay làm động tác bạt tai, tay kia chỉ vào mặt chị ra hiệu cấm hét, chị quá sợ, chỉ có thể nghe theo.
Gã gỡ cái giẻ ướt sũng trong miệng chị ra, mở hộp cơm, bắt đầu bón. Động tác vô cùng thô bạo, bón xong 1 thìa lại dùng một bát sắt tráng men hứng nước ở vòi bón cho chị. Chị uống nước, gã dùng tay vuốt ve chân, phát ra tiếng cười man rợ.
Nhưng gã không hãm hiếp chị mà bỏ đi, đây đối với chị mà nói cũng chẳng phải tin tốt lành gì, chỉ là kéo dài cảm giác sợ hãi và giày vò mà thôi.
Khi bị nhốt, mỗi một giây một phút đều dài vô tận, việc mà Trầm Lệ Quyên làm nhiều nhất chính là khóc, khóc đến đôi mắt sưng húp nhiễm trùng, cơ thể cũng vì thiếu nước mà sốt. Ngày thứ ba, gã đang ông lại xuống, lúc này Trầm Lệ Quyên đã sắp chết rồi, gã dùng nước lạnh tạt liên tiếp vào mặt chị, lúc ấy thần trí đã không còn tỉnh táo, tỉnh lại mới phât hiện hạ thể của mình đau đớn, giữa hai chân có vết máu, mới biết mình đã bị mất trinh.
Có điều sau khi lên cơn sốt, gã không trói chị nữa, mà dùng một sợi xích chó buộc vào cổ, buổi tối hàng ngày sẽ đến nhìn chị, cho chị ăn uống, có lúc hãm hiếp chị, chị căn bản không dám phản kháng.
Đã vô số lần chị ảo tưởng về kết quả của mình, bị giết chết hoặc là cảnh sát phá cửa vào cứu, cứ như vậy giày vò cả ngày lẫn đêm..."
"Bỗng một hôm, hung thủ thả tôi ra!" Trầm Lệ Quyên nói.
"Cái gì?" Tôi kinh động không thôi, sao lại có thể xảy ra chuyện này?
"Hắn đến như mọi ngày, mở cái xích ra, sau đó dùng một cái túi chụp lên đầu tôi, tôi cho rằng hắn muốn giết mình, luôn miệng xin tha, nhưng hắn chỉ thô bạo đẩy tôi đi. Tôi cảm giác mình lên cầu thang, ra cửa, sau đó lên một chiếc xe, trên xe có mùi thuốc lá, có người nói chuyện với nhau. Sau đó đột nhiên cửa xe mở ra, tôi bị đẩy xuống, rồi có một đôi tay đỡ tôi lên, đó là lúc tôi gặp ông nội của cậu."
Cả ba chúng tôi đều bị sốc, im lặng một lúc, tôi nói: "Ý chị là, hung thủ trực tiếp mang chị ra ngoài, lên xe, sau đó đẩy tới trước mặt ông tôi?"
"Đúng, chính là như vậy!"
"Sau đó thì sao?"
"Lúc ấy Tống đại thúc sắp xếp cho tôi vào một nhà khách, tâm lý tôi khi đó đã gặp vấn đề nghiêm trọng, ba ngày không nói nửa câu. Nhưng ông ấy chưa từng hỏi tôi điều gì, sau đó tự nhận mình là cảnh sát, cho tôi xem một bức ảnh, hỏi đó có phải người bắt cóc tôi không." Trầm Lệ Quyên nhớ lại.
Hoàng Tiểu Đào vội hỏi: "Chị đã gặp mặt hung thủ, chị còn nhớ hình dáng hắn chứ?"
Trầm Lệ Quyên lắc đầu: "Không, rất mơ hồ, hơn nữa ánh sáng dưới tầng hầm rất kém, tôi không nhìn rõ."
Tôi mở ảnh Mã Tam Hữu năm đó trong điện thoại, ngập ngừng hỏi: "Người ném chị cho ông tôi, là người này?"
"Phải!" Trầm Lệ Quyên gật đầu.
"Vậy sao chị bảo không nhớ?" Tôi vội truy hỏi.
Trầm Lệ Quyên cắn môi: "Tôi nói, ...nhưng là...tôi nói dối!"