Chương 521: Hung thủ là ai?
"Chị nói dối? Là có ý gì?" Tôi hỏi.
Trầm Lệ Quyên cau mày nói: "Lúc tôi nhìn thấy bức ảnh này, cảm thấy đó là hắn cho nên nói là đúng, nhưng sau đó đột nhiên ý thức được, hình như không phải."
"Rốt cuộc là có phải hay không?" Tôi nhíu chặt lông mày.
Chị ta tỏ vẻ khổ sở: "Tôi không biết!"
Tiểu Đào không khỏi kích động đứng lên: "Chị rõ ràng nhìn thấy hắn nhiều như vậy, mắt..." Tôi vội xua tay ra hiệu nàng đừng nói.
Trầm Lệ Quyên cúi đầu: "Thật xin lỗi."
Tôi hỏi sau đó xảy ra chuyện gì, chị ta nói tiếp, ở nhà khách được mấy ngày thì ông tôi muốn đưa chị về nhà, còn dặn dò chị không được nói chuyện xảy ra mấy hôm nay cho ai, nếu không cả nửa đời sau sẽ không được yên ổn.
Đối với chị mà nói, đương nhiên sẽ không nhắc lại chuyện đó với bất kỳ ai. Ông tôi đưa chị đi bệnh viện kiểm tra, hồi đó là những năm 90, một người hơn 50 tuổi dẫn theo một thiếu nữ đi khám phụ khoa, dĩ nhiên là không ít cặp mắt khinh bỉ, nhưng ông tôi chẳng thèm để ý.
Rất may là chị không có thai, cũng không bị nhiễm bệnh sinh dục.
Ông tôi đưa chị về nhà, bịa ra một câu chuyện, nói Trầm Lệ Quyên bị kẻ xấu bắt cóc. Trầm Lệ Quyến rất lưu luyến vị đại thúc này, bởi ông ta không có chút nào xem thường chị, ngoài ra, gia đình chị còn rất nghiêm khắc.
Sau đó chị ở nhà một thời gian, chịu đủ sự kỳ thị và chỉ trích, người nhà nhìn chị bằng ánh mắt khác, cứ như việc bị bắt cóc và hãm hiếp là lỗi của chính chị vậy. Cha chị cứ mỗi khi rượu say, lại nói bóng nói gió: 'chẳng ai thèm giày rách' hay 'thứ không biết tự ái'. Nghe những câu này mà tim chị như bị dao cắt.
Sự việc xảy ra cộng với thái độ người trong nhà đã để lại bóng ma to lớn ám ảnh trong lòng chị, căn bản là chẳng thể tiếp tục đi học, vì vậy liền nghỉ hẳn.
Năm tiếp sau đó, cha chị uống rượu chạy xe bị tai nạn qua đời, mẹ đi bước nữa, cha dượng là một người âm dương quái khí, Trầm Lệ Quyên không thể sống nổi trong nhà, liền ra ngoài đi làm, cuộc sống rất chật vật.
Chị nhớ lúc ông tôi rời đi, có cho chị một số điện thoại, nói sau này có khó khăn gì thì tìm ông...
Thử gọi điện, sau khi nghe được hoàn cảnh của chị, ông tôi lập tức gửi một khoản tiền, hơn nữa về sau cứ mỗi tháng liền gửi đều đặn, kéo dài cả chục năm. Số tiền này đã giúp chị vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, khiến chị đi ra từ trong khốn cùng, có cuộc sống của riêng mình.
Cho nên, đối với chị mà nói, ông tôi giống như một ngọn đèn trong cuộc đời, chính là thần tiên trong lòng chị.
Nói tới đây, Trầm Lệ Quyên mắt rơm rớm hỏi tôi: "Đúng rồi, ông cậu có khỏe không?"
Tôi nói dối: "Rất khỏe, giờ về hưu ở nhà, hàng ngày nghe một chút kinh kịch, trồng ít hoa, cơ thể cũng rất cứng cỏi."
"Vậy tôi an tâm. À phải, hai năm cuối tôi còn tồn lại ít tiền, năm đó ông cậu tiếp tế tiền, tôi luôn muốn đến khi có khả năng sẽ trả lại, để tôi trả trước cho cậu một phần."
Tôi nói: "Không cần không cần, thực ra nhà tôi rất giàu, bây giờ chị đang mai thai, sẽ cần tiền, cứ giữ lại đi. Trở về tôi sẽ nói lại với ông cuộc sống của chị rất tốt để ông yên tâm."
Trầm Lệ Quyên cười cười, không cố chấp nữa, tôi hỏi: "Phải rồi, năm đó trường học của chị ở đâu, chị có nhớ chỗ bị bắt cóc không?"
Chị ta bảo ông xã cầm bản đồ tới, chỉ cho tôi xem, chị học ở trường cấp 3 Lương Xuyên, nằm sau một con đường nhỏ. Con đường thẳng tắp, bên trái là trường học, bên phải là cửa hàng, giao lộ có một tiệm bán bánh canh chua cay, lúc đó cả con đường chỉ có tiệm này sáng đèn, cho nên nhớ rất rõ.
Tôi nói: "Có thể cho tôi tấm bản đồ này không?"
"Được!" Trầm Lệ Quyên không chút nghĩ ngợi.
Không còn gì muốn hỏi, tôi nói lời tạm biệt rồi cùng Tiểu Đào và Băng Tâm rời đi. Lúc ra ngoài, Băng Tâm cười nói: "Thật không ngờ Tống Dương ca ca cũng chịu nói dối vô hại."
Tiểu Đào thở dài: "Xem tên tiểu tử này, rõ ràng tâm địa thiện lương, lại không muốn nhận."
Tôi cười khổ: "Đói rồi, đi tìm chỗ ăn đêm đi."
Chúng tôi đến một con phố đều là tiệm ăn, lúc đi ngang qua một cửa hàng lớn, Băng Tâm nhìn thấy tôm hùm đất cay chất đống thì đi không đành, nhất định đòi ăn. Chúng tôi ngồi xuống, gọi tôm hùm đất, thịt nướng, đậu phụ, canh đậu xanh.
Tôi đánh dấu mấy chỗ trên bản đồ, Băng Tâm hỏi: "Chị ấy tại sao không nhớ được mặt hung thủ?"
Tôi giải thích: "Bởi vì trí nhớ vốn là chủ quan, sẽ bị sửa đổi tự do, lúc đó chị ta trong cảnh cực kỳ hoảng sợ, không nhớ được mặt hung thủ cũng là bình thường."
"Thế tại sao chị ấy lại xác nhận Mã Tam Hữu là hung thủ?" Băng Tâm vẫn chưa hiểu.
"Bởi vì Mã Tam Hữu trông giống." Tôi nói mà làm cho người khác kinh ngạc không thôi.
"Trông giống?" Băng Tâm và Tiểu Đào đồng thanh.
Tôi lấy điện thoại ra, mở ảnh Mã Tam Hữu lúc trẻ, nói: "Nhìn gương mặt như đáy nồi này, vừa xấu xí vừa hung tợn, trong tâm khảm Lệ Quyên, hung thủ hẳn là bộ mặt này. Cho nên chị ta mới đánh đồng bức ảnh này với trí nhớ, trong tâm lý học gọi là ô nhiễm bộ nhớ. Gương mặt xấu xí của Mã Tam Hữu này thật là làm khổ hắn, cảnh sát hay người xung quanh đều cho hắn là hung thủ."
"Ý anh là hung thủ không phải hắn?" Tiểu Đào nói.
"Tuyệt đối không phải!" Tôi khẳng định.
"Không đúng! Chứng cứ hai vị Nhiếp và Tiếu cảnh quan tìm được phải giải thích thế nào?"
"Hai bằng chứng đó như núi, đóng đinh suy nghĩ của chúng ta, nhận định Mã Tam Hữu là tội phạm. Giờ chúng ta nhổ cái đinh này ra, từ góc độ khác xem xét." Nói xong, tôi chỉ tay lên những điểm đánh dấu trên bản đồ, đó là những nơi vứt xác, rồi chỉ hai điểm: "Đây là nhà Mã Tam Hữu, đây là cửa hàng của hắn, cho dù không dùng bặc hung thuật, thì đây hoàn toàn không phù hợp với quy luật địa lý về tội phạm học."
Tiểu Đào nói: "Đúng, sao anh không thử bặc hung thuật một lần?"
Tôi cười khổ lắc đầu: "Thời gian đã quá lâu, không thể chuẩn xác, có điều sau này có thể thử một chút."
Tiểu Đào hỏi: "Những khu vực vừa rồi anh thấy có gì không ổn?"
"Còn có một việc, để ý lời kể của Trầm Lệ Quyên, mỗi lần hung thủ tới gặp chị ấy đều là buổi tối, nhưng Mã Tam Hữu là một hộ cá thể kinh doanh, thời gian vô cùng tự do, cho nên hung thủ hẳn phải là một người đi làm hoặc đi học, thời gian tương đối cố định."
Hoàng Tiểu Đào bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, Băng Tâm hỏi: "Như vậy tại sao hắn không giết Trầm Lệ Quyên, chẳng lẽ hắn đã phải lòng chị ấy, không nỡ hạ thủ?"
Tôi lắc đầu: "Không phải, dựa theo loại suy nghĩ biến thái này, chỉ khi thích người con gái nào hắn mới hạ thủ, về góc độ lợi ích mà nói, Trầm Lệ Quyên còn sống tuyệt đối an toàn hơn. Có thể hung thủ không giết chị ta, là bởi có một kẻ trên quyền hắn ngăn cản, bắt hắn tuyệt đối không được giết chị."
"Cái gì?" Cả hai đồng thanh.
Tôi chỉ địa điểm Trầm Lệ Quyên bị bắt cóc, nói chắc chắn: "Bởi nếu Trầm Lệ Quyên chết, hắn sẽ bị bại lộ!"