Chương 522: Giao kèo năm xưa
Tiểu Đào suy nghĩ một chút, nói: "Ý anh là, hung thủ sống gần trường học?"
Tôi gật đầu: "Xem ra em hiểu ý anh. Bảy nạn nhân đều bị giết đơn độc, so với hai người cùng bị giết sẽ mang tính chất hoàn toàn khác nhau. Bị giết một mình, như vậy có thể là bị bắt cóc ở bất kỳ nơi nào, nhưng nếu cả hai đồng thời bị hại, đồng nghĩa với việc cho cảnh sát biết hung thủ nhất định đã tới con đường kia, có thể hắn ở gần đó, hoặc là hàng ngày phải đi ngang qua con đường này."
Băng Tâm hỏi: "Vậy sao hắn không bắt cóc một người thôi?"
"Ta nghĩ việc Trầm Lệ Quyên đi về chung với nạn nhân thứ 7 là ngoài ý muốn, làm đảo lộn kế hoạch định sẵn của hung thủ, hắn không thể làm gì khác hơn là bắt cóc cả hai." Tôi đáp.
Tiểu Đào nói: "Theo anh thì hung thủ có xe không?"
Đây là một vấn đề mang tính mấu chốt, nếu như không có xe, hung thủ ở gần đó, có thể đi bộ vác hai cô gái về.
Tôn Băng Tâm xen vào: "Huynh quên à, chẳng phải chị ta nói sau đó bị đưa lên một chiếc xe?"
Tôi lắc đầu: "Chiếc xe đó chưa chắc đã là của hung thủ, chi tiết này để sau hỏi cặn kẽ lại."
Băng Tâm cười nói: "Người ta rộng lượng, huynh liền không ngại tìm chị ấy thường xuyên, bóc vết sẹo cũ năm đó?"
Tôi cũng cười: "Hơi ngại thật, chúng ta tổng hợp phân tích, mang tất cả vấn đề muốn hỏi, gặp chị ta một lẫn nữa là được."
Lúc này đồ ăn bưng lên, ba người bắt đầu ăn, Tiểu Đào đưa ra nghi vấn: "Vì sao hung thủ lại giao Trầm Lệ Quyên cho ông nội của anh? Chẳng phải rất lạ ư?"
Băng Tâm nói: "Đúng vậy đúng vậy, chẳng lẽ ông của huynh quen biết hung thủ thật, nhưng lại cố ý giấu diếm?"
Tôi trầm ngâm nói: "Đáp án dĩ nhiên là bốn chữ...Giang Bắc Tàn Đao!"
"Cái gì?" Cả hai kinh ngạc.
Tôi giải thích: "Căn cứ vào miêu tả của Trầm Lệ Quyên, lúc đó chị ta bị người đưa lên một chiếc xe, sau đó đẩy xuống đất, lại được ông nội mang về, ta cho rằng có người ở giữa nhúng tay, cùng ông nội làm một giao kèo gì đó. Ông nội cũng không phải người thường, kẻ có thể ép ông vi phạm ranh giới cuối cùng của mình, tiếp nhận điều kiện này, ta chỉ có thể nghĩ tới Giang Bắc Tàn Đao."
"Liệu là giao kèo gì đây?" Băng Tâm nhìn tôi không chớp mắt.
"Ta đoán là bảo ông nội chấm dứt việc điều tra. Có để ý không, sau khi Trầm Lệ Quyên được cứu tới nay, chưa từng xảy ra án mạng, hai mươi năm sóng êm gió lặng, là hung thủ thức tỉnh lương tâm sao? Không thể, nhất định là có ngoại lực to lớn ngăn cản hắn!"
"Thì ra là vậy...loại giao kèo này..." Tiểu Đào đầy kinh ngạc.
Tôi nói tiếp: "Nếu đổi lại là anh, hung thủ dừng hoàn toàn việc gây án, còn thả ra một nạn nhân may mắn sống sót, anh cũng sẽ đáp ứng. Mạng người lớn bằng trời, những lời này ông nội thường gắn ở mồm, anh cũng thuấn nhầm tư tưởng của ông, cứu một người tốt, ông thấy quan trọng hơn so với trừng phạt một kẻ xấu."
Im lặng một lúc lâu, đồ ăn chẳng ai động đến, Băng Tâm hỏi: "Vậy Mã Tam Hữu đã gặp chuyện gì?"
"Mã Tam Hữu..." Tôi trầm ngâm: "Nếu thật là tổ chức nhúng tay, theo cách hành sự của chúng, tẩy trắng cho một tội phạm, bọn chúng sẽ đồng thời tạo ra một con dê thế tội. Tướng mạo Mã Tam Hữu vừa xấu xí vừa hung dữ, lại không có duyên với phái nữ, là một ứng viên rất tốt. Hai người có để ý không, Nhiếp Á Long nói hai chứng cứ kia chuyên gia không phát hiện, lúc đó ông nội đã hợp tác với Tôn Hổ hơn 10 năm, bất kể là kỹ thuật hay kinh nghiệm đều vượt xa ta, một vết máu khả nghi trên đế giày rõ ràng như vậy mà không phát hiện được ư? Câu trả lời chỉ có một, hai cái gọi là bằng chứng mấu chốt đó là do tổ chức tạo ra, hơn nữa làm vô cùng khéo léo, giống y như thật."
Tiểu Đào vỗ tay cái bốp, nói: "Em hiểu rồi! Ông của anh lúc đó đã cưỡi trên lưng hổ, ông là người duy nhất biết Mã Tam Hữu vô tội, nhưng lại không thể nói với ai. Ông không muốn thấy Mã Tam Hữu bị tử hình, cho nên trong lúc tất cả đều nhận định hắn là hung thủ, ông đã ra hạ sách là đốt vật chứng."
Tôi gật đầu, nghĩ tới tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của ông năm đó, trong lòng không khỏi chua xót.
Trong mắt tôi ông là một người mạnh mẽ, chính trực, nhưng đối mặt với tổ chức, ông lại như nhỏ bé, bất đắc dĩ, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Để bảo vệ một cô gái mà không tiếc hi sinh sự trong sạch của mình.
Mặc dù Mã Tam Hữu được cứu, nhưng gánh trên lưng sự nghi ngờ, kéo cả nhà vào dầu sôi lửa bỏng, vạn kiếp bất phục. Nếu ông tôi biết, nhất định sẽ rất khổ sở.
Nghĩ thông suốt tất cả những chuyện này, hốc mắt tôi đột nhiên cay xè, cố nén nước mắt cười nói: "Tôm này cay quá, anh không ăn."
Hai người nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, Tiểu Đào đột nhiên nói: "Đúng vậy, hơi cay quá, mang về cho Vương thúc ăn đi, trời không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi thôi."
Tối đó tôi trằn trọc không ngủ, nhưng tảng đá trong lòng đã được dỡ xuống, quả thật thoải mái hơn nhiều.
Sáng hôm sau tôi ngủ đến 8h, nở mắt ra đã thấy Tiểu Đào đang cười khúc khích, trong phòng ngập tràn ánh nắng ấm áp. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn quanh, Tiểu Đào nói: "Không cần nhìn, em đuổi Vương thúc ra ngoài rồi."
Tôi cười: "Làm giật mình, anh còn tưởng khách sạn có dịch vụ nhạy cảm chứ."
Tiểu Đào thò bàn tay lạnh giá vào trong chăn, khiến tôi nhảy cỡn lên, ánh mắt nàng quyến rũ nói: "Khách quan, cần tiểu thiếp phục vụ gì nào?"
Dục vọng bị kìm nén mấy ngày lại động, tôi hôn lên môi nàng, Tiểu Đào cau mày: "Đi đánh răng đã!"
Mặt tôi đỏ lựng, vội vàng nhảy xuống đi đánh răng rửa mặt, vất vả quay lại, trông thấy Tiểu Đào mặc quần áo chỉnh tề đứng ở đầu giường lại chẳng biết làm sao, nàng nhỏ giọng: "Ngu si, còn không mau lên?"
"Ừ!" Tôi đưa tay cởi cúc áo khoác nàng, ôm nàng vào lòng, không ngờ nàng nhẹ hơn so với tưởng tượng của tôi, bế phốc một cái là lên.
Tiểu Đào hét nhỏ một tiếng, cười, đấm vào ngực tôi: "Đáng ghét!"
"Anh không khách khí nha!"
"Ai khách khí với anh?"
Tôi đặt nàng xuống giường, ôm lấy cơ thể thơm tho, cảm giác vô cùng ngọt ngào, không nhịn được mà hôn một cái, nói: "Cứ mỗi sáng sớm mở mắt ra có thể được nhìn thấy gương mặt em, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!"
Tiểu Đào cười nói: "Không ngờ cái miệng anh cũng ngọt ngào như vậy."
Tôi lắc đầu: "Không, là thật lòng."
Giờ phút này trong tim tôi đã yêu Tiểu Đào nhiều tới mức không dùng lời diễn tả được, cả hai cứ im lặng nhìn nhau, trải qua tình yêu cháy bỏng sẽ cảm nhận được nhu tình mật ý, trong mắt tôi nàng chính là sự tồn tại hoàn mỹ nhất trên thế giới, giống như tác phẩm nghệ thuật của thượng đế, chỉ lặng im thưởng thức cũng thỏa mãn rồi.
Hai gò má Tiểu Đào đỏ như hoa đào, đặt một ngón tay lên miệng tôi: "Mặc dù nghe lời tình ý của anh em cũng đã say rồi, nhưng nếu anh không tranh thủ thời gian, e là cơ hội quý báu lần này sẽ vuột mất đấy!"