Chương 524: Tuyệt học Tống gia - Song diễn bặc hung
Lúc này cảnh sát mập chạy tới, nói đã tìm thấy quần áo của nạn nhân. Bọn họ nhặt được một bộ váy đỏ trong bụi cỏ gần đó. Màu đỏ, đây cũng phù hợp với đặc điểm của hung thủ, tôi bảo Băng Tâm khám nghiệm xem có vân tay không.
Tiếp tục nghiệm thi, quần lót nạn nhân bị tụt đến đầu gối, tôi để ý thấy âm đạo của nạn nhân bị giãn, hẳn là sau khi chết thời gian tương đối dài mới bị hãm hiếp, bởi cơ thể người sau khi chết sẽ không còn độ đàn hồi.
Tiểu Đào nói: "Hung thủ năm xưa là hiếp xong mới giết."
Tôi gật đầu: "Đúng, vấn đề trước hay sau là rất quan trọng, phần lớn người ta không có sở thích ái tử thi, nhất là sau khi chết, cơ vòng co thắt sẽ khiến phân và nước tiểu bài tiết ra ngoài."
Cái xác này cũng có đặc điểm như vậy, phân và nước tiểu hòa loãng thấm vào người và bãi cỏ, mùi bốc lên đủ để người bình thường cụt hứng lập tức, trên âm hộ dính đầy dầu bôi trơn, có thể nói là dùng rất nhiều.
Đặc điểm này lại khiến tôi rơi vào mê muội, là hắn sao?
Tôi bảo Tiểu Đào mang ô nghiệm thi tới, mở ra, chiếu bóng ô lên người nạn nhân. Tên hung thủ này quả là có kinh nghiệm, không để lại bao nhiêu vân tay trên người nạn nhân, phần hạ thể là tập trung nhiều nhất, hẳn là lúc ái tử thi để lại.
Tôi để ý mép trong đùi phải có một vết ép, so với những bộ phận khác thì nặng hơn nhiều, mắt cá chân trái thì có một vết cào rất rõ, có thể thấy hung thủ móng tay rất sắc, có vẻ không giống lao động chân tay, đặc điểm này cũng phù hợp với hung thủ năm xưa.
Chỉ có điều tôi hơi bối rối, hoàn toàn không thể hình dung được vị trí của hung thủ, chẳng thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ đấy.
Tôi dùng nhíp tách vùng kín nạn nhân, bên trong chảy ra một dòng dịch thối rữa, có màu trà, có vẻ là lẫn máu, nạn nhân lúc còn sống hẳn là xử nữ. Dùng động u chi đồng quan sát bên trong, phát hiện thành âm đạo nhiều chỗ tổn thương, hung thủ khá thô bạo, hơn nữa 'thằng nhỏ' của hắn cũng đặc biệt lớn.
Nhìn cái xác bị hành hạ không còn hình dạng, tôi cau mày không nói nên lời. Băng Tâm hỏi tôi có cần xét nghiệm không, mặc dù tôi nghĩ sẽ chẳng thể tìm thấy tinh dịch, nhưng không kiểm tra thì sợ bỏ sót, cho nên vẫn để Băng Tâm lất chút mẫu.
Tôi hỏi con bé: "Bụi đất trên người nạn nhân đã xét nghiệm chưa?"
Băng Tâm lè lưỡi: "Ở đây thì xét nghiệm bằng cái gì, muội đã lấy ít mẫu đất xung quanh mang về so sánh."
Giờ tôi nới sực nhớ là mình đang ở thị trấn nhỏ vùng Tây Bắc, lấy đâu ra máy móc giám định đi động. Tôi bảo cảnh sát kỹ thuật qua chụp ảnh, sau đó cảnh sát mập bỏ xác nạn nhân vào túi, những việc khác giao cho bên cảnh sát. Cảnh sát mập nói: "Tìm được một điện thoại trên người nạn nhân, thông qua danh bạ đã xác định được danh tính."
Nạn nhân là một sinh viên ở vùng khác đến du lịch, có quen một người đàn ông ở đây qua mạng internet, hai người gặp nhau không nói quá nhiều, theo bên kia nói ăn cơm xong lúc 8h tối, cô ấy về nhà khách một mình, sau đó không liên lạc.
Cảnh sát mập chưa nói việc nạn nhân đã chết cho anh ta nghe, tôi hỏi: "Nhà khách ở đâu?"
"Ở gần đây." Cảnh sát mập đáp.
"Đi xem một chút đi."
Chúng tôi đi tới nhà khách, trên đường đi, tôi hỏi cảnh sát mập, điều tra con trai Mã Xảo Quân của Mã Tam Hữu sao rồi, anh ta nói, tiểu tử này ngày thường rất hiếm khi tiếp xúc người ngoài, gần như không có việc làm, vì vậy không có nhiều thứ để điều tra.
Tôi chú ý tới câu nói 'gần như không có việc làm'. Lúc trò chuyện với bác sĩ tâm lý, Mac Xảo Quân đã nói, cha anh ta có để lại một khoản di sản. Nhớ đến mẹ của Mã Tam Hữu mắc ung thư mà chết, nhưng điều này gộp lại khiến tôi càng tin là năm đó tổ chức âm thầm điều khiển.
Mã Tam Hữu rất có thể vì tiền viện phí của mẹ mình mà tự bán đứng bản thân để lấy tiền.
Thấy tôi im lặng không nói, cảnh sát mập nói: "Tống cố vấn nghi ngờ tiểu tử này sao?"
Tôi vội xua đi: "Không không không, ngàn vạn lần đừng để ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo."
Cảnh sát mập lẩm bẩm sau lưng: "Thượng bất chính thì hạ tắc loạn, cha nào thì con nấy."
Mặc dù tôi rất muốn nói cho họ biết Mã Tam Hữu không giết người, nhưng lại chẳng thể, tôi cũng cảm nhận được một chút tâm trạng của ông nội năm đó, trong lòng chôn giấu bí mật suốt 20 năm, nhất định là rất khổ sở.
Tới nhà khách nạn nhân ở, tôi phát hiện đầu giường có một chiếc cặp, bên trong phòng là vài bộ quần áo chưa gấp, trên tủ TV có một ấm đun nước, cầm lên thì thấy phần đế đã cháy rụi.
Giày của nạn nhân để dưới đất, lúc ra ngoài cô ấy đi dép nhựa. Có thể là vì ấm đun nước bị hỏng nên đinh ra ngoài mua nước, kết quả là không thể quay về. Chuyện sau đó, bị hung thủ dụ đến sân trường là khả năng tương đối nhỏ, một cô gái bên ngoài một mình, thời gian lại là ban đêm, chẳng lẽ một chút ý thức tự vệ cũng không có. Có thể là cô ấy vào trong trường tản bộ, sau đó hung thủ ngẫu nhiên đi qua nhìn thấy.
Nơi này trùng hợp là nơi Trầm Lệ Quyên bị bắt cóc, tôi có một giả thuyết đó là hung thủ là một người, như vậy hắn rất có thể sống gần đây, hoắc trước đây sống ở đây.
Tôi nói với Tiểu Đào: "Đi, quay về phân cục trước đã."
Trên đường về tôi mua hai tấm bản đồ thị trấn, đến nơi, cảnh sát mập hỏi tôi có muốn mở cuộc họp thảo luận vụ án không, tôi nói chưa cần vội, để tôi một mình suy nghĩ đã.
Những cảnh sát khác rời đi, 5 người chúng tôi vào phòng họp, có mấy cảnh sát không hiểu, nhỏ giọng nói: "Có manh mối quan trọng mà muốn giấu chúng ta sao? Đám chuyên gia này thật nhỏ mọn."
Tôi nào có manh mối quan trọng gì, chỉ là muốn thi triển bặc hung thuật, trước mắt chẳng có tâm trạng giải thích nên cứ bảo họ tránh đi trước.
Tôi trải hai tấm bản đồ lên bàn, đánh dấu những nơi vứt xác, Tiểu Đào hỏi: "Sao lần này cần những hai tờ?"
Tôi giải thích: "Một tờ là 9 vụ án năm xưa, một tờ là vụ vừa rồi, anh muốn dùng bặc hung thuật so sánh một chút, xem hung thủ có phải cùng một người không."
Tiểu Đào ngạc nhiên nói: "Bặc hung thuật còn có tác dụng như vậy sao?"
Tôi hít sâu một hơi: "Thời gian đã qua 20 năm, hung thủ chắc chắn đã dọn đi, nên không nhất định chính xác, chỉ có thể làm một tham khảo."
Tôi đốt hương bắt đầu bói hung, ý thức chìm đắm, đường phố và giao lộ trên bản đồ giống như nổi lên thành hình ảnh 3D, xuất hiện xung quanh tôi. Việc hình ảnh giả lập này hiện lên là do tôi đã tương đối nắm rõ bặc hung thuật.
Ý thức tôi lướt qua nhũng ký hiệu trừu tượng, cảm giác rất sảng khoái, suy nghĩ như được mở cửa thông ra. Lúc Tiểu Đào hô ngừng, tôi thậm chí còn có vẻ chưa thỏa mãn.
Tôi liếc nhìn hai tấm bản đồ, bởi vì tin tức không hoàn hảo, cho nên trên một tấm tôi đánh dấu một khu vực lớn, có khoảng 3 khu phố, tấm còn lại cũng là một khu vực lớn khác, hai khu vực có một chỗ chung, chính là con đường đằng sau ngôi trường.
Tiểu Đào nói: "Xem ra hung thủ quả thật có chút liên quan đến ngôi trường này."
Tôi cắn ngón tay nói: "Không, đây chỉ là xây dựng trên giả thiết hung thủ năm xưa, vụ án vừa rồi có rất nhiều điểm khả nghi, không khớp với 20 năm trước nên chưa chắc đã chính xác."
Tiểu Đào cười nói: "Em tin vào trực giác của anh!"