Âm Phủ Thần Thám

Chương 525: Nỗi giày vò 20 năm

Chương 525: Nỗi giày vò 20 năm


Chúng tôi mở một cuộc thảo luận đơn giản về vụ án, Băng Tâm so sánh cái xác và bụi đất ở hiện trường đi đến kết luận, sân tập của trường học chính là nơi gây án.
Có cảnh sát đi hỏi thăm nhân chứng ở hiện trường, lúc đó trời đã khuya lắm rồi, trên đường không một bóng người. Vốn trường có bảo vệ, nhưng ông ấy nói lúc đó trùng hợp là có chuyện phải ra ngoài, tôi đoán ông ta trốn việc đã thành thói quen.
Trong cuộc họp, rất nhiều lần tôi nghe thấy cái tên Mã Tam Hữu, không ít người cho rằng nên giám sát Mã Xảo Quân, tôi chẳng có gì để nói, dự định 5 người sẽ hoàn tất việc điều tra sau đó.
Tôi nhờ cảnh sát mập giúp mình một việc, đó là toàn bộ danh sách các hộ sống trên con đường kia 20 năm trở lại đây, nhất là ở tầng trệt, có phòng ngầm dưới đất.
Sau khi tan họp, mấy người chúng tôi ở lại, đại khái nói tình huống trước mắt, sau đó tôi bảo Tống Tinh Thần: "Tinh Thần, giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng, ta hy vọng ngươi đi bảo vệ Trầm Lệ Quyên."
Tống Tinh Thần nhướn mày: "Chức trách của ta là..."
Tôi cắt lời hắn: "Ở đây không có ai tìm cách hãm hại ta, huống chi Vương thúc và Tiểu Đào cũng có thể bảo vệ, nếu...nếu như lần này gây án đúng là hung thủ năm xưa, thì Trầm Lệ Quyên sẽ là một sự uy hiếp lớn đối với hắn. Bởi Trầm Lệ Quyên trước giờ chưa hề tiếp xúc với cảnh sát, hung thủ rất có khả năng sẽ giết người diệt khẩu."
Tống Tinh Thần vẫn còn đắn đo, đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc: "Nhiệm vụ bảo vệ giao cho chúng ta đi!"
Chúng tôi đồng thời quay đầu, chỉ thấy Tống Hạc Đình cùng Tống Khiết đang đứng đó, tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, một cảnh sát viên chạy đến chụp vào vai Tống Hạc Đình quát: "Mấy người là ai, không nói tiếng nào liền đi vào, ra ngoài cho tôi!"
Tống Hạc Đình nhếch mép nhìn cảnh sát kia, bả vai huých một cái đánh văng anh ta ra.
"Có người đánh cảnh sát!"
Cảnh sát viên hô lên, đồng nghiệp trong hành lang lập tức cảnh giác, thậm chí có người còn rút súng ra, tôi vội đi ra giải thích: "Hiểu lầm hiểu lầm, hai người này là cùng tổ chúng tôi."
Mọi người đều ngạc nhiên, rồi mới tản ra. Chuyện lộn xộn kết thúc, Tống Khiết như con thỏ nhảy thoắt vào, kéo tay Tống Tinh Thần: "Biểu ca, không ngờ phải không?"
Tống Tinh Thần nhìn thấy con bé thì cười nhạt, nhưng nụ cười xuất phát từ tâm can, bởi vì cưòi thì rất khó ngụy trang.
Tôi hỏi: "Cô cô, hai người sao lại đến đây?"
Tống Hạc Đình nói: "Tiểu tử thối, tại sao ta lại không thể tới, cố ý giấu ta ư?"
Thì ra hôm nhận được email, Tống Hạc Đình liền có chút lo lắng cho chúng tôi, bởi vụ huyền án này năm đó ông tôi đã từng nhắc với cô, sợ chúng tôi gặp bất trắc nên bà với Tống Khiết hỏa tốc chạy tới đây.
Tôi bảo Tống Khiết đi đóng cửa lại, hỏi dò: "Cô cô, năm đó ông con nói thế nào với cô, vụ án này có liên quan tới tổ chức không?"
"Đúng, chính là đám người kia âm thầm sai khiến, hung thủ thuê một tên đầu mục trong tổ chức thay hắn tẩy trắng."
Băng Tâm vội kéo ghế đến, Tống Hạc Đình mỉm cười hài lòng, ngồi xuống bắt đầu kể những gì mình biết.
Thực ra tận đến 4 năm trước bà mới biết chuyện này, cũng chính là nửa năm trước khi ông tôi gặp nạn. Vì tiếp tế cho Nhiếp Á Long và Trầm Lệ Quyên mà ông tôi nợ một khoản lớn, bản thân không có năng lực trả. Lại không muốn bị người ngoài biết nên cách duy nhất ông nghĩ tới là nhờ đương gia Võ Tống giúp đỡ.
Tống Hạc Đình đồng ý giải quyết món nợ thay ông, nhưng bắt ông phải nói rõ tình hình, lúc đó ông mới chịu nói. Vụ án năm xưa ông đã điều tra ra manh mối, thu hẹp nghi phạm lại trong vòng 5 người, nhưng chính lúc này thù hung thủ thuê Giang Bắc Tàn Đao trợ giúp, tổ chức thay hắn tiêu hủy chứng cứ, mua chuộc nhân chứng, tẩy trắng cho hắn.
Ông tôi trước đó cũng không phải chưa từng giao thủ với tổ chức, cũng khiến chúng bị tổn thất mấy lần, chỉ là người ra tay lần này là kẻ đặc biệt có tài chính, hắn là một kẻ giỏi kiếm tiền vô cùng, không sai, chính là Hoàng Tuyền!
Một bên Hoàng Tuyền rửa tội cho hung thủ, một bên chế tạo ra con dê thế tội, đẩy toàn bộ tội danh lên đầu. Đương nhiên ông tôi biết chuyện này, nhưng không thể thuyết phục những người khác, hơn nữa chính ông cũng bị Hoàng Tuyền nắm điểm yếu, cụ thể là gì thì ông không nói rõ.
Trong giờ phút quan trọng này thì vụ thứ 8 và thứ 9 liên tiếp xảy ra, người chết đều là thân nhân cảnh sát, không ít cảnh sát sợ hãi rút lui khỏi tổ chuyên án khiến họ gặp nguy cơ lớn chưa từng có.
Một mặt ông tôi nghĩ đủ cách để ngăn cản Mã Tam Hữu bị định tội, mặt khác gom những chứng cứ phạm tội của hung thủ, nhất định không chịu thua.
Không biết Hoàng Tuyền có mưu đồ gì, đúng giờ phút quan trọng này thì hắn lại đưa ra một giao kèo, bảo ông tôi ngừng việc điều tra, hắn sẽ thả một nạn nhân còn sống, hơn nữa còn hứa hung thủ sẽ vĩnh viễn không gây án nữa. Nếu ông tôi không đồng ý, vậy thì lưỡng bại câu thương, thân chủ của hắn sẽ tiếp tục điên cuồng gây án, có thể một ngày ông tôi sẽ phá được, nhưng phải dùng rất nhiều tính mạng người vô tội để đổi lấy.
Trải qua đấu tranh tư tưởng rất lâu, rốt cuộc ông nội đáp ứng, để cứu hai mạng người vô tội, ông phải trả một cái giá vô cùng lớn đó là sự trong sạch của mình và nỗi giày vò 20 năm!
Tống Hạc Đình nói xong, thở dài thườn thượt, tôi nói: "Hung thủ đồng ý vĩnh viễn sẽ không gây án, nếu như lần này đúng là hắn, vậy thì đồng nghĩa với việc hắn đơn phương phá vỡ giao kèo, cô cô, hung thủ rốt cuộc là ai?"
Tống Hạc Đình lắc đầu: "Ông con không nói cho ta, mặc dù ông ấy căm hận tổ chức hơn ai hết, nhưng không hề làm trái giao kèo. Chỉ là ông ấy tiết lộ một bí mật..."
"Bí mật gì?"
"Ông ấy hình như có nhắc tới, để Hoàng Tuyền đích thân ra tay giúp rửa tội, cái giá không rẻ, chỉ có những cái tên đáng trăm triệu như trùm ma túy, lão đại xã hội đen, hay tội phạm xuyên quốc gia Trung Đông hoặc Châu Phi mới mời được hắn. Nhưng 20 năm trước hắn lại giúp đỡ hung thủ này miễn phí."
"Miễn phí?" Tôi trợn to mắt.
"Sau khi ông con bị giết ta mới hiểu, Hoàng Tuyền một tay sắp xếp, khiến ông con gánh trên vai một vết nhơ không thể rửa sạch, cuối cùng phải chết dưới tay Đao Thần."
Đây đương nhiên chỉ là suy đoán của cô cô, có lẽ phía sau nó còn có lý do sâu hơn, nghe xong tôi có muôn vàn suy nghĩ, thật lâu không thể bình tĩnh lại được.
Hoàng Tiểu Đào khoác tay lên vai tôi an ủi, nhè nhẹ vỗ về. Tống Hạc Đình nói: "Ta đã nói đi nói lại bao nhiêu lần, không cho con dấn thân vào hiểm ác, tên tiểu tử thối không biết sống chết, tại sao cứ phải động tới vụ án này, chỉ hơi sơ sảy sẽ dính đến kẻ địch khổng lồ."
Tôi cười khổ: "Không phải con cố ý đụng, mà là Đao Thần gửi hồ sơ cho con."
Tôi nói rõ lý do vì sao, Tống Hạc Đỉnh cũng rất giật mình, bà âm thầm cắn răng: "Tên khốn dây dưa không dứt này!"
"Cái gì, cô cô biết hắn?" Tôi nhạy bén nắm được.
"Không, không quen biết!"
Lúc Tống Hạc Đình nói những lời này, tôi dùng động u chi đồng quan sát, không hiểu do bà ngụy trang quá giỏi hay là nói thật, mà biểu hiện nét mặt lại rất tự nhiên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất