Âm Phủ Thần Thám

Chương 527: Sự khiêu khích của hung thủ

Chương 527: Sự khiêu khích của hung thủ


"Ngũ bộ mê tâm tán?" Băng Tâm lần đầu nghe thấy danh từ này. Tống Hạc Đình giải thích, đây là một loại mê hồn dược, có thể khiến cho sức phán đoán và lòng cảnh giác của phụ nữ yếu đi, nó được các con buôn dùng từ thời phong kiến.
Băng Tâm hỏi: "A di, cô biết toa thuốc sao?"
Tống Hạc Đình cầm lấy một trang giấy, viết mấy dòng: "Ta nhớ mấy vị này là thành phần chính, cô dựa vào đó xét nghiệm đi, nếu như có những thành phần đó thì chắc chắn là nó."
Băng Tâm cầm toa thuốc chạy ra ngoài, tôi nhìn ra cửa sổ suy nghĩ mấy chuyện, Tống Hạc Đình cười hỏi: "Sao thế, có chuyện gì phiền não sao? Có phải là có ý gì với con bé này không, thực ra ta cũng rất thích nó, thông minh ngoan ngoãn, lễ phép biết điều."
Tôi cau mày: "Cô cô, con bé cái gì cũng tốt, là do cô..."
"Cái gì!" Tống Hạc Đình hùng hổ trợn mắt nhìn tôi, tôi sợ quá mà nuốt lời lại: "Con đang suy nghĩ vụ án, yếu tố phạm tội ngẫu hứng tương đối cao, nếu hung thủ là kẻ năm xưa, hắn nếm được khoái cảm phạm tội đã lâu, nhất định sẽ không dừng tay!"
Tống Hạc Đình gật đầu: "Ông nội con cũng nói như vậy, khoái cảm ngự trị nạn nhân còn có sức gây nghiện hơn ma túy."
"Ngự trị?" Từ này tựa hồ có chút dẫn dắt đối với tôi, nhưng lúc đó bị mây mù che mắt nên nghĩ không ra.
Sau đó chúng tôi chạy đông chạy tây cả ngày trời, tất tất tả tả, bao gồm quay lại hiện trường tái dựng việc gây án, nhưng tiến triển không nhiều. Tôi phác họa về nghi phạm, đây là một gã trung niên chừng 40 tuổi, dáng người trung bình, không gầy không béo, có thói quen rèn luyện thể lực, mắt ti hí, có thể đeo kính, tính cách điềm đạm, có tu dưỡng bản thân, tỏa ra một khí chất hiền lành nho nhã.
Mặc dù không ai nói thành lời, nhưng từ trên nét mặt họ tôi có thể nhận ra, ai cũng đều lo lắng bất an, cũng giống như tôi, hy vọng vụ án lần này chỉ là bắt chước phạm tội.
Trong bầu không khí căng thẳng đó, vụ án thứ 2 lại xuất hiện theo cách không ai tưởng. Chạng vạng ngày thứ 3, một thi thể nữ giới mặc đồ đỏ từ trên trời rơi xuống con đường phồn hoa nhất thị trấn Lương Xuyên, tức thì giao thông trở nên tê liệt.
Nhận được báo án, chúng tôi vội vàng chạy đến hiện trường. Con đường phồn hoa nhất này, nếu so với Nam Giang thì cũng chỉ là một đường nhỏ, nhưng giờ phút này đã tắc một đoàn xe dài, cảnh sát giao thông đang ra sức duy trì trật tự, cảnh sát đỗ xe ở mấy phố bên ngoài, chúng tôi xuống xe, mang theo dụng cụ.
Đi tới hiện trường, một thi thể nữ nằm trên chiếc xe con, nóc xe đã bị va đập biến dạng, nạn nhân gần như bị ghim vào lớp tôn, phần da lộ ra ngoài có một vết thương dài khô khốc.
Cảnh sát mập gấp như một con thú, la lên: "Làm sao bây giờ, cũng không thể đồng thời mang cả xe lẫn người đi được."
Một cảnh sát khác nói: "Tìm cưa tới, cưa phần nóc xe, dời thi thể đi trước."
Mọi người bàn tán ầm ĩ, Tống Hạc Đình đột nhiên bước ra, chỉ thấy trong tay có một thanh vũ khí sắc bén, quét một vòng quanh thân xe, phần nóc xe lập tức rời ra. Sau đó bà đỡ một đầu, hất hàm ra hiệu cho Vương Nguyên Thạch tới giúp một tay.
Hai người nhấc phần nóc xe xuống dưới trước con mắt thán phục của đám đông, Tiểu Đào cũng bội phục nói: "Không hổ là chưởng môn nhân!"
"Là gia chủ!" Tôi sửa.
Xung quanh không có chỗ để đặt thi thể, mang nó về thì càng không thực tế, tôi nhìn thấy có một khách sạn ven đường, đề nghị vào đó mượn một phòng. Cảnh sát mập đi vào đàm phán, nhân viên khách sạn chưa từng nghe yêu cầu như thế này, thoái thác nói phải liên lạc với giám đốc, sau đó gọi điện nửa ngày chưa được.
Tống Hạc Đình nóng mắt đi tới, trực tiếp ném thi thể ở giữa đại sảnh khiến nhân viên sợ chết khiếp, vội ngăn cản. Tống Hạc Đình gằn giọng: "Mấy người đừng làm bộ, thi thể này chính là rơi ra từ khách sạn, cơ sở này nhất định phải tiếp nhận điều tra, định trốn tránh trách nhiệm?"
"Bác gái, sao bác có thể nói như vậy..."
"Rơi thành như thế, phải là từ nơi rất cao, ngươi nói cho ta nghe xem, xung quanh có tòa nhà nào cao như khách sạn các ngươi không?"
Nhân viên khách sạn không có lời nào để phản bác, những lời cô cô nói chợt nhắc nhở tôi, đi qua kiểm tra một chút, phát hiện cổ tay của nạn nhân có buộc một đoạn dây. Tôi chạy ra bên ngoài, ngửa mặt nhìn lên, lúc này trời đã gần tối, rất có lợi cho việc quan sát bằng động u chi đồng. Trên lầu cuối cùng đang đong đưa một đoạn dây đứt, rất giống sợi dây trên tay nạn nhân.
Tôi ra hiệu cho Tiểu Đào, cùng nhau vào thang máy lên tầng thượng, liếc mắt một cái liền phát hiện trên lan can sắt có buộc một sợi dây, đây mới là nơi vứt xác!
Tôi nói sơ qua tình hình cho cảnh sát mập bằng điện thoại, rồi tới kiểm tra. Sợi dây được thắt bằng một nút thủy thủ, hay còn được gọi là nút kamikaze, loại nút này được thắt rất kỳ công, buộc vật nặng rất chắc chắn, nhưng khi nới lỏng sẽ trơn tuột.
Có vẻ hung thủ treo nạn nhân ở giữa không trung, một đầu sợi dây buộc vào quạt thông gió, sợi dây vô cùng căng, sau đó có lẽ có người chạm vào, có thể là muốn cứu người, thi thể liền lập tức rơi xuống.
Chúng tôi xuống đại sảnh, giám đốc đã tới, nói rằng không biết gì về chuyện này, đồng thời tình nguyện hợp tác điều tra.
Thi thể được đưa vào một căn phòng trống, miếng tôn cũng được gỡ ra. Lúc tôi vào phòng, những tia nắng cuối cùng của buổi chiều sắp biến mất, việc đầu tiên tôi làm đó là vội vàng mở ô nghiệm thi ra, hướng về phía ánh mặt trời, chiếu bóng ô lên thi thể.
Bởi vì nạn nhân mặc quần áo, cộng thêm thói quen cắt bỏ phần tiếp xúc da thịt của hung thủ, trên người nạn nhân gần như không có dấu vết.
Tôi bảo Tiểu Đào nâng chân nạn nhân lên, quả nhiên phát hiện vết ép ở mép đùi phải giống như nạn nhân trước, cùng với đó là vết cào ở mắt cá chân trái.
Hoàng Tiểu Đào cau mày, tôi hỏi sao vậy, nàng nói: "Phần hạ thể bị hành hạ tàn nhẫn..."
"Đợi lát nữa rồi kiểm tra."
Tôi điều chỉnh bóng ô để tìm dấu vết khác, lúc ô chuyển tới một góc độ, trên người nạn nhân xuất hiện những vệt nhỏ, rất dày đặc, Tiểu Đào hỏi: "Đây là cái gì?"
"Là sợi thô cọ sát da thịt để lại, khả năng lúc còn sống nạn nhân bị nhét trong bao bố, mau cắt quần áo cô ấy ra, mặt trời sắp lặn rồi." Tôi giục.
Tiểu Đào vớ lấy cái kéo, vội vàng cắt cái váy bó của nạn nhân ra, khi cơ thể trần truồng của nạn nhân xuất hiện, tất cả đều kinh hô. Không chỉ bởi vì thương tích khắp nơi trên cơ thể, mà phần bụng còn có một dòng chữ: Ta đã trở về!
Trầm mặc một hồi, Tiểu Đào nghiến răng mắng: "Tên chó cuồng vọng, đây thật là sự khiêu khích trần trụi đối với cảnh sát!"
Tôi không có thời gian mắng chửi, mà tiếp tục khám nghiệm tử thi, trên người nạn nhân cũng có vết ma sát với sợi thô.
Chẳng lẽ là, hung thủ trực tiếp mang nạn nhân còn sống trong bao bố lên tầng thượng, đây là một khách sạn, từ đại sảnh cho tới hành lang đều có camera, hung thủ cũng quá tự tin!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất