Chương 541: Truy tặng liệt sĩ
Tôi định đưa tay giật mặt nạ, Đao Thần đột nhiên nói: "Tống Dương, bây giờ chưa phải là lúc. Vì sự an toàn của ngươi, có một số chuyện ngươi chưa nên biết thì hơn!"
Tôi biết hắn sẽ giở thủ đoạn, liền vung tay thật nhanh túm lấy mặt nạ. Đao Thần rất linh hoạt né tránh, tay áo phất lên thu sạch đám card trên bàn. Lúc này xung quanh bốc lên một làn khói trắng, tôi ôm miệng ho khan, vất vả xua đi đám khói, Đao Thần đã biến mất.
Tôi ảo não không thôi, chợt hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, tôi ra ngoài nhìn, thì ra là cảnh sát. Cảnh sát mập thấy trong phòng bốc khói, cau mày nói: "Tống cố vấn, cậu nghiện thuốc đấy à?"
Tôi hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
"Phát hiện mấy xác chết trên đường Hạ Hà." Cảnh sát mập nói.
Tôi giật mình, cho là có án mạng mới xảy ra, lập tức cùng Tiểu Đào và Băng Tâm theo cảnh sát mập tới hiện trường. Nhắc tới cũng quái lạ, hai mẹ con Tống Hạc Đình không thấy đâu, hỏi cũng không ai biết.
Hiện trường là một nhà kho cũ kỹ, nơi đây giống như đã từng xảy ra đấu súng, xác khô la liệt khắp nơi, chỗ nào cũng có máu, nhìn màu sắc thi thể, hẳn là mới chết khoảng 5 tiếng trước.
Tôi đi tới cạnh một cái xác nằm sấp, đưa tay ấn một cái, xương sống anh ta đã bị gãy. Lật lại, vén quần áo lên, phát hiện bụng có một dấu tay đỏ tươi, hơn nữa hình như là tay phụ nữ.
"Tống Dương ca ca, nhìn cái này nè."
Băng Tâm cũng phát hiện vết tích tương tự, một nửa số xác chết ở đây là bị người ta dùng chưởng đánh gãy xương sống, nửa còn lại bị vũ khí sắc bén cắt đứt cổ, hung khí vô cùng sắc, không dùng tay tách vết thương ra thì không phát hiện được.
Ngoài ra, toàn bộ thi thể đều có hình xăm bò cạp quấn dao trên tay. Tôi nhất thời hiểu ra, đây là do Đao Thần và Tống Hạc Đình gây nên, sau khi hai người mất tích thì ra đã chạy thẳng đến hang ổ Độc Hạt bang, tàn sát toàn bộ đám hắc đạo này.
Tiểu Đào mở điện thoại của một tên rơi dưới đất, thấy một tin đó là chỉ thị của Hoàng Tuyền, sai Độc Hạt bang tối nay đánh đòn hồi mã thương chúng tôi. Nhưng chúng không ngờ tới, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, Tống Hạc Đình đã kịp thời chặt đứt thế lực này của Hoàng Tuyền.
Tôi nhìn đám thi thể la liệt khắp nơi, trố mắt hồi lâu, sức chiến đâu của Tống Hạc Đình và Đao Thần cứ như Bug game vậy, đồng thời rất bội phục sức phán đoán và sự quyết đoán của cô cô!
Tiểu Đào cũng nhận ra điều đó, nhỏ giọng hỏi tôi: "Có phải cô anh sợ chúng ta bị phiền toái nên đã đi rồi?"
Tôi gật đầu một cái: "Đại khái là vậy."
Cảnh sát mập hỏi ý kiến tôi, tôi giả bộ hồ đồ nói mập mờ, chắc là liên quan đến tay to nào đó. Đám xã hội đen này ai cũng có tiền án, không ít kẻ còn dính đến giết người, cho nên cảnh sát mập cũng không điều tra nghiêm túc, cũng chẳng ai hỏi đến chuyện lập án, chuyện cứ như vậy mà trôi qua.
Vụ án giết người ở Lương Xuyên được phá gây tiếng vang cả nước, sau khi tin tức được công khai, rất nhiều phóng viên chạy tới phỏng vấn, thậm chí có công ty điện ảnh muốn dựng thành phim, tổ đặc án chúng tôi không có công, đã nhường hết cho cảnh sát mập.
Trước khi rời Lương Xuyên, tôi và Tiểu Đào ghé thăm Nhiếp cảnh quan, giấu nhẹm việc con ông ta chết, có lẽ sẽ giấu đến lúc ông ta từ trần. Biết được hung thủ sa lưới, ông già sướng như phát điên, la lên: "Mã Tam Hữu lần này chắc là chịu không nổi rồi!"
Tôi dở khóc dở cười giải thích cho ông ấy Mã Tam Hữu không phải là hung thủ, nhưng chỉ chưa đầy 1 phút sau ông ta lại nói: "Mã Tam Hữu lần này chịu không nổi rồi." Cuối cùng tôi từ bỏ ý định nói rõ.
Sự tưởng thưởng đáng giá đó là, nhờ cố gắng của Tiểu Đào, Bộ công an đã truy tặng danh hiệu liệt sĩ cho Tiếu cảnh quan, Nhiếp Á Long là anh hùng điển hình, động viên toàn thể cảnh sát nhân dân học tập hình tượng hai người, cả đời hiến tặng cho sự nghiệp vĩ đại.
Rời khỏi Lương Xuyên, trong lòng có đủ suy nghĩ, tất cả ngọn nguồn đều bắt đầu từ Giang Bắc Tàn Đao, chúng hại cả nhà Mã Tam Hữu, hai cảnh sát, ông nội tôi, và cả những nạn nhân sau đó. Một kẻ tẩy trắng tội danh thì nhiều người như vậy bất hạnh, tôi chính thức nhận thấy Giang Bắc Tàn Đao đáng hận, thầm thề với trời nhất định phải diệt tận gốc tổ chức này.
Tiểu Đào hỏi tôi: "Anh có nghĩ Mã Tam Hữu nghe được tin này sẽ trở về không?"
Tôi thở dài: "Nếu ông ta còn sống, nhất định sẽ trở về tìm con trai, ít nhất cũng sẽ an hưởng tuổi già ở Lương Xuyên."
Hôm sau chúng tôi về tới Nam Giang, vốn định quay về sẽ nghỉ ngơi một chút, ai dè đã đi khá lâu, giờ phải xử lý cả đống công việc vặt. Tiểu Đào, Vương Thúc, Băng Tâm khỏi phải nói, tôi cũng chẳng giúp gì được cho cửa hàng.
Vương Đại Lý vừa nhìn thấy tôi thì ôm chầm lấy, kích động đến suýt khóc, nói nhớ tôi chết mất, gần đây tôi không ở nhà, Lạc Ưu Ưu thì đi học, hắn một thân một mình không ai để ý. Mỗi ngày chỉ ngủ có 5 tiếng, có lần đi ra ngoài mà té xỉu, may mà người đi đường tốt bụng gọi giúp 120. Đến viện khám, thì ra là suy nhược cơ thể, đường huyết quá thấp, truyền hai chai gluco mới tỉnh.
Trong lòng tôi rất áy náy, bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, để tôi xử lý mọi chuyện trong cửa hàng cho.
Trong sự miên man, cảm giác ngày xưa lại ùa về, chuyện xảy ra ở Lương Xuyên cứ như đã mấy đời. Ngồi nhìn cảnh đường phố qua khung cửa sổ, tôi đều nghĩ hòa bình thật tốt, nhất định mình phải bảo vệ sự bình an này.
Hàng ngày đóng cửa tiệm tôi đều đi tìm Tiểu Đào ăn cơm, hoặc đi dạo, hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người, có khi nàng tan việc sớm thì đến tìm tôi, cả Băng Tâm cũng hay tới.
Sinh hoạt thường nhật kéo dài mấy tháng, rốt cuộc vào buổi sáng trung tuần tháng 11, bị một tiếng sét ngang trời phá vỡ.
Hai vợ chồng công nhân vệ sinh trên đường Phúc Châu, 5h sáng phát hiện một người nằm giữa đường, mặc đồng phục giống họ. Cả hai cho là đồng nghiệp bị ngất, nhưng kỳ lạ, con đường này chỉ hai vợ chồng họ phụ trách thôi mà.
Bọn họ đi tới đẩy một cái, phát hiện người nằm đó cứng đơ không nhúc nhích, người chồng lật anh ta lên, là một thanh niên chừng 20 tuổi, mắt trợn trắng rã, miệng há to, mép có bọt máu, mặt tím tái, trong tay siết chặt chổi tre.
Hai vợ chồng sợ hãi, vội báo cản sát. Từ di vật trên người nạn nhân, phía cảnh sát xác nhận đây là một sinh viên đại học, nguyên nhân cái chết nghi là bị trúng độc.
Vụ án này không thuộc quyền điều tra của Tiểu Đào, vốn tôi cũng sẽ không nhúng tay, nhưng thỉnh thoảng Tiểu Đào có nhắc tới một chỗ kỳ lạ trong vụ án. Trước khi chết, nạn nhân ra sức quét đường, khiến nửa con phố sạch bóng, cũng chính bởi vậy mà khiến độc tố trong người phát huy tác dụng. Nếu không làm điều này có thể còn cấp cứu kịp, khiến người ta không khỏi đoán mò trước khi chết anh ta đã gặp chuyện gì?
Tôi lập tức đánh hơi được mùi bất thường trong vụ án, cảm thấy có hứng thú. Nhưng vụ án do một sư huynh của Tiểu Đào phụ trách, anh ta cũng là cảnh sát rất có năng lực, tổ đặc án chúng tôi cứ luôn cướp vụ án của người khác quả thực không hay cho lắm.
Lúc đó chẳng ai nghĩ tới đây là một vụ án giết người hàng loạt, buổi sáng ba ngày sau, sư huynh của Tiểu Đào liền gọi điện xin chúng tôi trợ giúp...