Chương 543: Ám ảnh sạch sẽ
Tôi nhấc tay phải nạn nhân lên ngửi, ngoài mùi khét ra còn có mùi thuốc tẩy rửa. Ngẩng đầu quan sát vị trí mà nạn nhân xuất hiện, tấm kính vô cùng sạch sẽ, nhìn là biết vừa mới được lau chùi.
Nhâm cảnh quan ý thức được tôi đang nhìn cái gì, gật đầu nói: "Đúng, trước khi chết nạn nhân đang ra sức lau kính, có mấy nhân chứng nhìn thấy, cũng giống như nạn nhân hôm trước cứ ra sức quét đường."
Tiểu Đào hít sâu một hơi: "Rốt cuộc hung thủ muốn truyền đạt cái gì?"
Tôi nói: "Trước khi biết hắn muốn truyền đạt cái gì, anh muốn biết hắn làm cách nào để ép buộc nạn nhân đã."
Tôi nhìn lên trên, ở hoàn cảnh này, để ép buộc nạn nhân làm việc thì chỉ cần một cái kéo là đủ. Nhưng trước mắt chưa có chứng cớ, cho nên tôi không nói ra. Tôi hỏi: "Có manh mối gì không?"
Nhân cảnh quan nói, dưới đất tìm được một dụng cụ cạo kính, đang kiểm tra vân tay; trên tầng thượng phát hiện một ít dấu giày, một loại là của nạn nhân, một loại khác đang xử lý, không nhìn rõ đường vân đế giày, hẳn là của hung thủ, mà trên đó gió quá lớn, không thể lấy ra được nên không có giá trị. Camera theo dõi vẫn đang được kiểm tra, tòa nhà này đã xây dựng tương đối lâu, quản lý lỏng lẻo, ít khi bảo trì cho nên không ít camera đã hỏng, hy vọng cũng không lớn.
Tôi nghe mà thấy đau đầu, loại vụ án cực kỳ sạch sẽ là khó điều tra nhất, hỏi: "Danh tính nạn nhân thì sao?"
Nhâm cảnh quan nói: "Vẫn đang tìm hiểu."
"Đi xem thi thể hôm trước đi." Tôi phất tay.
"Được!"
Nhâm cảnh quan bảo cấp dưới bắt đầu thu dọn hiện trường, tôi và Tiểu Đào ra quán cà phê ngồi đợi một lát, thấy xe cảnh sát bắt đầu di chuyển mới đi theo. Nhâm cảnh quan công tác ở phân cục Đào Nguyên, anh ta dẫn chúng tôi tới phòng giữ xác, một thi thể nam giới nằm trên giường sắt, được bọc bằng túi nylon.
Nội tạng của nạn nhân đã được lấy ra hết, tôi cũng không có gì để nghiệm, chỉ là muốn xem có thể tìm được dấu điện dương trên cơ thể không thôi.
Bảo Tiểu Đào bật đèn tử ngoại, tôi mở ô nghiệm thi ra, chiếu bóng ô lên da nạn nhân, xoat một vòng rồi lại một vòng, ngoài một ít vết xước ra thì chẳng tìm được gì cả.
Tiểu Đào hỏi: "Thời gian quá lâu à?"
Tôi lắc đầu: "Không phải, mà căn bản là không có dấu vết, hung thủ không hề chạm vào người nạn nhân."
Tiểu Đào ngạc nhiên nói: "Em nhớ anh ta bị trúng độc, vậy chất độc đi vào cơ thể bằng cách nào..."
"Qua ăn uống!" Nhâm cảnh quan ngắt lời: "Bọn tôi tìm thấy ion Nitrit trong dạ dày."
"Xem ra thú vui của hung thủ này vô cùng đặc biệt, thích ép nạn nhân từ từ đến cái chết, uy hiếp mà không cần tiếp xúc, tôi nghĩ hắn ít nhất phải có một khẩu súng." Tôi phân tích.
Nhâm cảnh quan nói: "Tôi có thể sử dụng người chỉ điểm, đi điều tra chợ đen xem."
Tôi lắc đầu, việc này quá mất công, hơn nữa chưa chắc đã có tác dụng, nói: "Đừng nôn nóng, có thể chỉ là súng giả."
Tôi gõ tay vào trán suy nghĩ, đầu mối quả thật quá ít, phải đột phá từ điểm nào đây? Lúc này một mùi khói thuốc bay tới, Tiểu Đào khó chịu xua tay, phàn nàn: "Nhâm Thông, sao anh lại hút thuốc rồi?"
"Cứ suy nghĩ một chút anh lại phải hút một điếu, nếu không não sẽ rỉ sét." Nhâm cảnh quan nói.
Nhưng tôi ngửi mùi thuốc không chịu nổi, bèn nói muốn xem hồ sơ về nạn nhân. Nhâm cảnh quan dẫn chúng tôi ra ngoài, tới phòng làm việc, đưa cho tôi một tờ giấy mỏng.
Nạn nhân là Lý Kiệt Thạch, sinh viên năm 3 trường Đại Học ngoại ngữ Nam Giang, gia đình trung lưu, tính cách hướng nội, trong trường là một sinh viên trong sáng. Thường ngày thích đọc thơ hiện đại, đôi lúc cũng sáng tác vài bài, trong mắt mọi người là một thanh niên văn nghệ.
Đoạn sau nhắc đến một ít va chạm giữa Kiệt Thạch và bạn học, cũng không thể dẫn tới động cơ giết người. Huống hồ vụ án đang tỏ ra là một vụ liên hoàn, những mâu thuẫn vặt vãnh này không cần tính đến.
Nhâm cảnh quan bê một hộp carton lên nói: "Tống cố vấn, đây là những vật dụng cá nhân của cậu ta ở phòng, cậu có thể xem một chút."
Tôi kiểm tra một hồi, đều là những đồ dùng hàng ngày, còn có sữa rửa mặt, kem chống nắng, cảm giác Lý Kiệt Thạch là một nam sinh thật nhẵn nhụi, trước giờ tôi chưa hề dùng những thứ này.
Ngoài ra còn có một ít sách, đều là những sách về văn nghệ, tôi cũng chưa hề đọc. Có một cuốn "Vô Tâm Sí Bàng" đã khá nhàu, tác giả là Dư Âm, tôi cầm lên mở ra trang giới thiệu, có một dòng chữ hoa mỹ bằng bút máy: "Chúc cho tuổi 17 của bạn đầy nắng và mưa, Dư Âm."
"Tự mình ký tên!" Tiểu Đào hỏi: "Tác giả này rất nổi tiếng?"
"Không biết, chút nữa tìm hiểu xem." Tôi nói.
Bỏ những thứ này qua một bên, tôi cầm lên cuốn sổ tay, lật tới trang được đánh dấu bằng lá ngân hạnh, trên giấy một số bài thơ hiện đại được chép lại bằng bút pháp gọn gàng, "Mặt hướng biển khơi. Mùa xuân ấm áp." Cố Thành "Đệ nhất nhân."
Tôi cười khổ: "Tôi đối với thơ hiện đại thực sự là..."
Tiểu Đào cũng cười: "Em biết anh không thích mấy thứ về văn nghệ, may mà em cũng vậy."
Nhâm cảnh quan tò mò nhìn chúng tôi, hỏi: "Hai người đang xem xét đồ vật thật đấy à?"
Tiểu Đào hừ một tiếng: "Ai cần anh lo, đồ nghiện ngập."
Nhâm cảnh quan ngại ngại gãi đầu: "Anh chỉ là quan tâm sư muội thôi mà."
"Cắt, quan tâm? Rồi ngày mai toàn bộ phân cục đều biết, em chỉ muốn nói là miễn bình luận."
"Thôi được, coi như anh không hỏi gì." Nói xong Nhâm cảnh quan lại châm thuốc, tôi thật hết ý kiến với tần suất hút thuốc của người này. Tiểu Đào nói một ngày anh ta hút hết 3 bao thuốc, người yêu cũ cũng không chịu nổi mà chia tay.
Lần nào có người nói với mình hút thuốc có hại, anh ta cũng thản nhiên đáp: "Tôi đã cống hiến sinh mệnh cho sự nghiệp công an, nói không chừng ngày nào đó còn hi sinh vì nhiệm vụ, thì sợ gì ung thư?"
Nói thật, nếu bỏ qua cái tật nghiện thuốc này, thì Nhâm cảnh quan đúng là một cảnh sát nhân dân tốt.
Thùng di vật đã cho tôi một ấn tượng ban đầu về Lý Kiệt Thạch, là một người hướng nội, văn chương nắng gió và hay suy nghĩ. Nhưng lúc cậu ta chết lại là một hình tượng khác, mặc đồng phục công nhân vệ sinh rộng thùng thình, cầm chổi tre, miệng sùi bọt mép, không hề có chút văn chương hay mỹ cảm nào.
Tôi cảm giác thông tin hung thủ truyền đạt có hai tầng, một tầng là biểu hiện không ưa lối sống của nạn nhân, một tầng khác là cảnh báo nào đó, như muốn nói rằng lao động có ý nghĩa lớn hơn rên rỉ văn thơ.
Loại tội phạm này mang trong lòng lý tưởng cao quý, có chứng ám ảnh thích sạch sẽ, nhìn thật giống như không nguy hiểm bằng loại phóng hỏa hay khát máu. Thực ra thì ngược lại, loại trước cho rằng mình đang làm một việc cực kỳ đúng đắn và sẽ kiên quyết thực hiện, còn loại sau biết mình là chuột qua đường sẽ cẩn thận hơn. Theo một ý nghĩa nào đó thì những kẻ méo mó về tinh thần trọng nghĩa mới là thứ đáng sợ hơn.
Nghĩ tới đây tôi không khỏi thấy đau đầu, đúng là biến thái năm nào cũng có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều!