Chương 578: Nghiệm thi tốc độ cao
Tôi đại khái kiểm tra ba nạn nhân, sử dụng thính cốt mộc nghe ổ bụng, thi thể bị đông cứng, không ngờ dùng thính cốt biện âm lại có hiệu quả ngoài ý muốn. Nghe qua một lượt, dùng tay chuyện động khớp xương của họ, vạch mí mắt, cậy miệng xem xét, nguyên nhân cái chết đã rõ ràng.
Tôi bảo Tinh Thần ra ngoài mua mấy thứ, hắn gật đầu rồi đi. Hầu cảnh quan đã có vẻ hết kiên nhẫn, cau mày: "Tiểu đồng chí, rốt cuộc có nghiệm được không, không được thì nói thẳng, sao còn gọi cứu viện?"
Tôi giải thích: "Không phải là gọi cứu viện, tôi chỉ nhờ bạn đi mua ít nguyên liệu thôi."
"Thật sao?" Hầu cảnh quan bán tín bán nghi: "Vậy anh thử nói chút xem, thời gian tử vong là khi nào?"
Hầu cảnh quan này thuận miệng hỏi, lại đúng là vấn đề khó, ba cái xác đã bị đông lạnh, độ cứng với độ giãn đồng tử mâu thuẫn nhau, theo thi cương thì đại khái là 1 ngày rưỡi, nhưng đồng tử sớm đã giãn hết, là đặc điểm chết đã hai ngày trở lên.
Có điều mức độ thối rữa nội tạng thì không sai được, tôi đáp: "54 tiếng trở lên!"
Hầu cảnh quan suy nghĩ một lát, rồi kinh ngạc nói: "Mẹ ơi, lại rất chuẩn. Anh đoán bừa?"
Tôi cười: "Đúng, để tôi đoán bừa tiếp cho anh nghe."
"Được, dù sao cũng muốn nghe một chút."
Tôi đến bên xác Từ Khai Phúc, kiểm tra nhanh, giải thích: "Nguyên nhân chết của Từ Khai Phúc là một dao ở cổ họng. Dao này chém rất sâu, cắt đứt khí quản và thực quản, từ hướng của vết thương cho thấy là vuốt từ trái sang phải, hung thủ là người thuận tay phải."
Một dao này chém từ phía chính diện, điều này tương đối hiếm thấy, hơn nữa nạn nhân ở vào trạng thái không hề phòng bị khi trúng dao, bởi qua thính cốt biện âm tôi phát hiện trước khi chết hai tay dang ra, giống như đang làm động tác ôm. Bị chém một dao, nạn nhân không chết ngay, anh ta có vẻ kinh ngạc, lùi về sau mấy bước, giơ tay cản. Lúc này hung thủ lại chém tiếp một dao, rạch một đường trên cẳng tay và bắp tay anh ta, co cánh tay lại, sẽ phát hiện vết thương này liền một đường. Sau gáy nạn nhân có một vết lõm, là ngã mạnh ra sau đập vào, vết lõm hình cánh cung, giống như là thành lan can. Tại sao tôi lại không cho rằng là do gậy đánh, bởi vì vết lõm này chịu lực rất đều và nằm trên một đường ngang, trừ khi hung thủ cầm gậy cả hai tay đẩy về phía trước, tay trái tay phải không lệch nhau chút nào mới có thể gây ra vết thương như vậy.
Dựa vào độ ngưng kết tiểu cầu ở vết lõm, là bị thương trước khi chết.
Tôi dùng thính cốt mộc nghe khớp xương nạn nhân thì phát hiện, trước khi chết, anh ta có tư thế quỳ hai chân, cơ thể hơi hướng lên, đây là một động tác rất lạ. Trong sinh hoạt hàng ngày người Trung Quốc không có thói quen ngồi kiểu quỳ, trừ khi là trên giường, cho nên tôi đoán, nạn nhân chết trên giường, hai chân quỳ, cơ thể ngửa về phía sau, đầu đập vào thành giường.
Sau khi nói xong, quay đầu lại nhìn, ba cảnh sát đang đầy hoang mang, Hầu cảnh quan lắp bắp nói: "Tống...Tống cố vấn, không phải anh đã nhìn thấy ảnh hiện trường ở đâu rồi chứ?"
Tôi đáp: "Tuyệt đối không!"
"Lợi hại! Anh nói cứ như là tận mắt thấy vậy, tôi thừa nhận anh quả thật có tài, bội phục bội phục!" Hầu cảnh quan nhìn tôi đầy khâm phục: "Tiểu Vương, đi lấy xấp ảnh trên xe xuống đây."
Tôi cười: "Vậy chúng ta tiếp tục."
Hầu cảnh quan hỏi: "Có một việc tôi chưa rõ lắm, trên người nạn nhân sao lại chỗ xanh chỗ tím?"
Chuyện này đương nhiên tôi có chú ý tới, ban nãy qua thính cốt biện âm, tôi phát hiện nội tạng của nạn nhân cũng bị tổn hại tương đối, hẳn là đã xảy ra đánh nhau kịch liệt.
Tôi đáp: "Bị đánh!"
"Nhưng chẳng phải anh nói, hung thủ đánh lén bất ngờ sao? Lúc đó nạn nhân hoàn toàn không có phòng bị, điều này không mâu thuẫn à? Nếu hung thủ và nạn nhân đã đánh nhau, làm sao có thể không phòng bị gì chứ?" Hầu cảnh quan đưa ra nghi vấn.
Tôi chỉ vào cái xác thứ hai, Từ Khởi Ngĩa cũng đầy vết bầm tím trên người, nói: "Hai anh em họ đánh nhau."
Hầu cảnh quan vỗ đầu một cái: "Ai da, sao tôi không nghĩ tới nhỉ...nhưng tại sao?"
Tôi cười: "Chúng ta phân tích từng bước một."
Việc này tôi xen vào coi như là đúng rồi, anh em đánh nhau, người ngoài ngư ông đắc lợi, vụ án này toát ra một cảm giác hết sức quen thuộc, tôi phảng phất đã thấy hình bóng Sở Yên trong vết máu.
Cho nên chuyện tiếp theo tôi sẽ có giấu diếm, đương nhiên sẽ không lừa dối Hầu cảnh quan, mà là nói không hết lời thôi.
Vết thương chí mạng của người em đặc biệt rõ ràng, ngay trên cổ, bị người ta dùng dao đâm. Ở đây tôi chú ý một điểm rất trùng hợp, hung khí cũng là một con dao có lưỡi cưa. Nó rất có thể là hung khí trong vụ án trước.
Một dao này đâm vào cổ người em rất sâu, có thể thấy một chấm máu đằng phía bên kia, chứng tỏ lúc ra tay, vị trí của hung thủ rất 'ổn', khả năng là nạn nhân không thể nhúc nhích.
Hơn nữa dao này là đi thẳng xuống dưới, tôi đoán nạn nhân là nằm trên đất, hung thủ ngồi xổm, đâm một dao vào cổ anh ta.
Tại sao nói như vậy, bởi tôi phát hiện trên đầu nạn nhân có những vết xước dày đặc, có những mảnh cứng màu trắng được tìm thấy trong kẽ nứt, là bị đập bởi một đồ gốm sứ nào đó.
Vết đập khá nặng khiến nạn nhân rơi vào trạng thái toàn thân co cứng, trong miệng nạn nhân có nước bọt đông đặc, khóe miệng cũng rỉ ra một ít, lưỡi bị răng cắn sứt, những dấu hiệu này giống như bị động kinh, nhưng thật ra là do vùng đầu bị chấn động mạnh gây nên.
Mặc dù trong lòng đã có hình ảnh mơ hồ, nhưng tôi vẫn tự mình chứng thực một chút, theo phương hướng bị đập, người ra tay cao hơn hung thủ, ít nhất cũng phải 1m80.
Tôi dùng tay đo bàn chân của cái xác đầu tiên, tính toán một chút, người anh cao vừa đúng khoảng 1m8. Ngoài việc đó, trên thân thể hai người có những vết thương tương ứng với nhau, ví như trên mặt em trai có vết cào, thì móng tay người anh có vết da, bụng người anh có một vết đạp, chiều dài tương đương bàn chân người em,...
Hai anh em này lớn lên cùng nhau, ở cùng một nhà, sau đó lại cùng làm ăn, chắc hẳn quan hệ không tồi, sao trước khi chết lại đánh nhau như kẻ thù? Tôi thầm nghĩ, Sở Yên à, cô quả thật là một ác ma xinh đẹp!