Chương 579: Khởi thi thuật
Hầu cảnh quan hỏi: "Tống cố vấn, hai anh em nhà này tại sao lại đánh nhau?"
Tôi đáp: "Có thể là bởi vì một chuyện nào đó dẫn đến mâu thuẫn."
Cái câu trả lời này đúng là nhảm, Hầu cảnh quan lại nghiêm túc suy nghĩ, có thể thấy thái độ của anh ta đối với tôi đã thay đổi rất nhiều, anh ta hỏi: "Cụ thể là gì, anh có ý kiến không?"
Tôi đáp: "Chuyện này nghiệm thi thì không ra được."
Hầu cảnh quan cười lớn một tiếng: "Nói vậy thì, mẫu thuẫn giữa hai anh em còn cần phải tới thôn kia tìm hiểu một chuyến."
Lúc này hai cảnh sát viên đi vào, tay cầm một cái phong bì, Hầu cảnh quan nhận lấy, nói: "Tống cố vấn, đây là những bức ảnh chụp hiện trường, anh có muốn xem không?"
Tôi nhận phong bì, mở ra xem. Hiện trường tương đối bừa bộn, tường và đất dính đầy máu, đồ gia dụng trong nhà đổ vỡ lung tung. Thi thể người anh dựa vào khung thép thành giường, thi thể người em thì nằm ở lối vào. Tôi hỏi: "Gian nhà này là ai ở?"
"Người anh, Từ Khai Phúc." Hầu cảnh quan đáp.
Tôi gật đầu, tiếp tục lật xem, thi thể nữ ngã dưới đất, hai chân co lại, hai tay giống như đang ôm chặt cái gì phía trước, mắt trợn lớn như lồi con ngươi ra ngoài, lỗ mũi có hai vết máu đã đông đặc.
Hầu cảnh quan chỉ người phụ nữ, nói: "Đây là một điểm nghi vấn lớn của vụ án, tử trạng của người phụ nữ được phát hiện trong sân rất quái dị, tôi và đồng nghiệp đã thảo luận qua, có người cho rằng phần đầu bị chấn động dẫn đến co giật, theo Tống cố vấn thì sao?"
Tôi nói: "Cứ xem thi thể trước đã."
Tôi trả lại tập ảnh cho anh ta, lúc này Tống Tinh Thần cũng đã quay về, tôi bảo để những thứ tôi cần lên bàn.
Vết thương chí mạng của nạn nhân nữ vũng rất dễ nhìn, ở chếch bên trái xương sọ, là một vết đập rất mạnh khiến một mảng sọ lõm xuống, da đầu bị tổn hại nghiêm trọng, vết thương rỉ ra huyết dịch cùng với não.
Tôi dùng tay đo miệng vết thương, đại khái hiểu được hung thủ ra tay thế nào. Hung khí có thể là cái chân ghế, vì hình dáng tương tự, mà vết thương dính đất cùng với cát.
Tôi nói chuyện này cho Hầu cảnh quan, bảo anh ta tìm ADN nạn nhân trên chân ghế để lại tại hiện trường. Tôi nhắm mắt, tưởng tượng ra vụ án, nạn nhân nữ lúc đó hẳn là đang quỳ dưới đất, hung thủ đứng bên trái nạn nhân, hai tay cầm ghế, nặng nề đập một phát. Nạn nhân bị choáng tại chỗ, ngã ngửa ra sau, co giật, vì vậy mới tạo ra tử trạng quái dị mà Hầu cảnh quan nói.
Sau khi nghĩ ra được nó xảy ra như thế nào, còn phải nghĩ xem tại sao, tại sao nạn nhân lại làm động tác như vậy, tại sao không hề phòng bị, chịu 1 đòn của hung thủ?
Cánh tay phải của nạn nhân nữ có vết xước, giống như là dao gây ra, nhưng đều không quá sâu, hơn nữa tương đối lộn xộn, nhất thời tôi chưa nghĩ ra là tại sao.
Tôi nhấc cánh tay nạn nhân lên, để ý thấy có một vế xước rất dài, phản ứng đầu tiên là do dùng tay không đoạt dao gây ra. Nhưng nhìn kỹ thì không giống lắm, vết xước này giống bị ép thành hơn là bị rạch.
Phần gốc ngón cái cũng có vết trầy nhẹ, tôi đoán, nạn nhân đã cầm chặt trong tay vật gì đó sắc bén, mản kính hoặc là mảnh sảnh sứ chẳng hạn, chị ta đã định phản kháng.
Tức là vẫn có hai vấn đề trước chưa được giải đáp, cho nên tôi định sẽ sử dụng Khởi Thi Thuật.
Bởi vì nạn nhân nữ chết rất đột ngột, cộng thêm sau khi chết bị đặt trong hoàn cảnh nhiệt độ cực thấp, vẫn duy trì độ đàn hồi cơ bắp, là trạng thái lý tưởng để dùng khởi thi thuật, cũng nhân tiện thỏa mãn cái tính biến thái ẩn trong đầu tôi.
Lấy một cây gậy dài trong túi Tinh Thần mang về, buộc chun vào hai đầu thành một nút thắt, sau đó đeo vào hai tay nạn nhân. Hầu cảnh quan khó hiểu, hỏi: "Tống cố vấn, đây là kỳ chiêu gì? Giống như múa rối gỗ vậy."
Tôi nói: "Làm phiền anh cầm một bên." Sau đó gọi cảnh sát viên bên cạnh lại: "Anh cầm một bên, kéo căng dây chun, nhưng đừng căng quá...rồi, chính là như vậy."
Hai người tay giơ cây gậy, mặt đầy ngu ngu.
Tôi nhờ họ giữ im tư thế, sau đó dùng kim châm vào mấy nơi, chuẩn bị xong xuôi, tôi nói: "Các vị, hiện tượng sắp xảy ra là hoàn toàn có cơ sở khoa học, xin đừng hoảng sợ."
Hầu cảnh quan run bần bật: "Tống cố vấn, anh nói thế mới càng sợ hơn đấy."
Tôi cười, chỉ là vô tình chứ không muốn hù dọa họ, liền nói thẳng: "Tôi sẽ làm thi thể cử động, lặp lại động tác của chị ta trước khi chết, việc này không hề có liên quan đến hồn ma, mà chỉ đơn thuần là điện sinh học trong cơ thể tác dụng."
"Hả?" Hầu cảnh quan trợn hai mắt: "Cử...cử động, Tống cố vấn, hay là khỏi đi."
"Sợ à?" tôi liếc một cái.
"Sợ? Tôi làm gì biết sợ chứ, chỉ là dọa hai người họ chút thôi." Hầu cảnh quan mạnh miệng.
Tôi chẳng dài dòng với anh ta, bảo Tống Tinh Thần nhấc bả vai nạn nhân lên, sờ sờ rồi đâm 1 kim vào huyệt tương ứng, sau khi cây kim cuối cùng được đâm vào, thỉ thể chợt giật một cái.
"Ai yu!" Một cảnh sát viên kinh hô: "Đội trưởng, xác chết động đậy."
"Nói bậy nói bạ, nhất định là tay cậu run." Hầu cảnh quan biến sắc.
"Không không, không phải tôi thật mà." Cảnh sát viên hốt hoảng.
Tôi trấn an họ lần nữa: "Đây chỉ là một phương pháp nghiệm thi, người đã chết rồi, mà vật vô tri vô giác thì có khác cái bàn cái ghế chỗ nào?"
Hầu cảnh quan nuốt nước bọt: "Nếu cái bàn mà có hình dáng như vậy, đảm bảo tôi không dám ăn cơm."
Tôi cười, xem ra điện bên trong xương sống nạn nhân hơi yếu, vì vậy lấy nam châm ra, nhẹ nhàng vuốt từ dưới lên trên, chỉ thấy cánh tay nạn nhân như co quắp, từ từ cử động, dần dần đưa lên.
"Á, cử...cử động!" Hầu cảnh quan sợ hãi la lên.
Tôi sợ họ sẽ buông tay, vội bảo Tinh Thần: "Thay người!"
Tôi với Tống Tinh Thần một trái một phải đỡ lấy cây gậy, ba cảnh sát bị dọa sợ lùi đến chân tường, hai mắt trố ra nhìn. Cánh tay nạn nhân động tác giống như đang chém, lần lượt đưa về phía trước, nhìn cánh tay trắng ởn, tôi đã hiểu ra.
"Được rồi, thu lại!"
Tôi nhanh chóng thu hết những thứ này, Hầu cảnh quan vẫn còn chưa hết sợ, nói: "Tống cố vấn, chiêu này là ai dạy anh vậy?"
Tôi nói: "Cái này giải thích sau, vừa rồi anh đã thấy động tác của nạn nhân chưa?"
"Thấy rồi." Hầu cảnh quan diễn tả lại một chút: "Đây là động tác gì?"
Tôi bảo họ lùi lại, sau đó nằm xuống đất, bắt chước tư thế của nạn nhân: "Trước khi chết, nạn nhân nằm dưới đất thế này." Sau đó tay tôi cầm thính cốt mộc: "Tay chị ta siết một mảnh kính hình tam giác hoặc mảnh sứ, đâm xuống đất giống như thế này."
"Đây là đang làm gì?" Hầu cảnh quan hỏi.
"Chị ta đang cố giết ai đó." Tôi kết luận.
"Cái gì? Ý anh là, nận nhân đã từng tấn công ai đó, người này là ai?" Hầu cảnh quan hỏi.
"Trên thi thể hai nạn nhân trước cũng có một số vết thương không đối ứng, cho nên người bị nạn nhân đè lên, là một trong những kẻ sát nhân."
"Một trong những kẻ sát nhân, ý anh là..." Hầu cảnh quan như có điều ngộ ra.
"Đúng!" Tôi đứng dậy, nhìn quanh mọi người, nói: "Thực ra hung thủ có 2 người!"