Chương 600: Đốt xương sống thứ 7
Tôi bảo Băng Tâm sờ thử đốt sống thứ 7 của nạn nhân, con bé thò tay mò mò rồi biến sắc: "Gãy!"
"Đúng, không chỉ gãy mà còn được người ta nắn lại cẩn thận." Tôi hỏi Tinh Thần: "Người luyện võ có thể trong nháy mắt bẻ gãy xương sống giết chết đối phương không?"
Tinh Thần nhàn nhạt đáp: "Không cần luyện võ, chỉ cần có lực tay cộng với sự hiểu biết về cơ thể người, thì ngươi cũng làm được."
"Thật sao?" Tôi nhíu mày.
Tiểu Đào giật mình nói: "Tống Dương, ý anh là, nạn nhân bị bẻ gãy xương sống mà chết, anh xác định là dùng tay bẻ?"
"Ô nghiệm thi!" Tôi và Băng Tâm lật cái xác lên, bảo Tiểu Đào soi đèn tử ngoại. Quả nhiên hai bên đốt sống nạn nhân xuất hiện dấu vết ngón tay, điều khiến người ta kinh ngạc là, hung thủ chỉ dùng hai ngón tay kẹp lại rồi kéo mạnh ra ngoài. Thủ pháp giết người này đúng như việc bóp chết một con kiến vậy.
Xương sống con người không chỉ là cột chống cơ thể, nó còn là vỏ bảo vệ trung khu thần kinh, với việc giật đứt đốt sống sẽ khiến bó dây thần kinh trung ương đứt theo. Phần nội tạng phía dưới ngực sẽ ngưng hoạt động, khiến người ta ngạt thở mà chết.
Vừa nãy tôi vừa kiểm tra huyết dịch bằng thủ pháp Ngỗ Tác, phát hiện trong máu có hàm lượng oxy cực thấp, màu máu cháy không giống máu trong động mạch, điều này chứng minh trước khi bị đâm, nạn nhân đã chết ngạt. Vì vậy nguyên nhân dẫn đến cái chết trước tiên là gãy đốt sống.
Rõ ràng hung thủ đã giết chết nạn nhân, sao còn tốn công đâm một dao sau lưng, đây là một điểm rất mâu thuẫn.
Tôi hỏi Tinh Thần: "Dùng hai ngón tay bẻ xương sống, người đó võ công cao cường lắm ư?"
Hắn gật đầu: "Ít nhất phải luyện nội công 10 năm trở lên."
"A...ta hiểu rồi, có lẽ hung thủ không muốn thân phận bại lộ. Hắn là kẻ võ công cao cường, do quen tay mà giết tiểu Vương bằng cách đó, rồi muốn che giấu nên cẩn thận nắn xương sống lại chỗ cũ, còn đâm một dao sau lưng. Hai việc diễn ra không đầy 1 phút, pháp y sẽ rất dễ nhầm lẫn."
Tiểu Đào cười: "Câu tiếp theo là, nhưng không qua được ánh mắt của ta, đúng không?"
Tôi cũng cười: "Anh đâu có ý đó."
"Chờ đã!" Băng Tâm la lên: "Chẳng phải hung thủ có cách giết người đơn giản hơn sao, hắn có thể khiến nạn nhân tự sát cơ mà?"
Chuyện này cũng làm khó tôi. Đúng vậy, có thủ đoạn tốt như thế tại sao không dùng, mà phải tác động vật lý?
Không, trước mắt đã xác định hung thủ có 4 người, có lẽ đây không phải cùng một kẻ làm.
Tôi hỏi: "À phải, thi thể ba bảo vệ kia đâu?"
Tiểu Đào nói: "Ở phòng giữ xác, anh muốn xem không?"
"Bất kể có manh mối hay không, xem qua cũng không thừa." Tôi đáp.
Tôn Băng Tâm bỗng nói: "Tống Dương ca ca, muội nhắc huynh một chuyện, từ lúc xuống tàu đến giờ, huynh chưa ăn gì, vẫn chịu được à?"
Tôi cũng quên béng mất, nghe con bé nói bụng mới bất giác sôi lên, cười: "Khám nghiệm xong rồi ăn. Chỉ khổ Tinh Thần bị liên lụy."
"Không sao." Tinh Thần không thèm quan tâm cho lắm.
Tiểu Đào nói: "Xác chết giao cho bọn anh. Công trường ban nãy dù gì cũng coi là hiện trường án mạng, em dẫn người tới điều tra thử. Manh mối trước mắt đã thay đổi, em nghĩ có thể tìm được nhân chứng quanh viện bảo tàng, việc này để Vương thúc đi làm."
"Chờ đã!" Tôi gọi hai người lại: "Vương thúc, nhờ ông điều tra một chuyện, tôi muốn biết ba nạn nhân lúc còn sống sợ nhất điều gì."
Băng Tâm tò mò: "Tống Dương ca ca, sao huynh lại muốn biết cái này?"
"Đây chỉ là một suy đoán của ta, chờ chứng thực rồi hãy nói." Tôi bí ẩn.
Vương Nguyên Thạch gật đầu, rồi cùng Tiểu Đào đi làm nhiệm vụ, lúc sắp đi Tiểu Đào nói: "Tối nay sẽ bận đấy, hai người khám nghiệm xong nhớ ăn uống đầy đủ."
Tôi ra hiệu ok.
Tôi với Băng Tâm mang ba cái xác về lều khám cốt, như thường lệ tôi khám qua một lượt, bản thân thi thể đúng là chẳng có gì khả nghi, bất kể là ai khám cũng đều biết là tự sát.
Nhưng có một điểm nhỏ khiến tôi chú ý, đó là tim của ba nạn nhân đều phồng lên, điều này chứng minh trước khi chết họ đều ở trong trạng thái hưng phấn cực độ. Loại hưng phấn này rốt cuộc là sợ hãi hay là gì thì còn phải dựa vào xét nghiệm.
Tôi bảo Băng Tâm lấy mẫu máu bọn họ rồi xét nghiệm kích thích tố. Băng Tâm lấy mẫu máu sau đó cho vào máy, phải 2 tiếng nữa mới có kết quả, giờ đã hơn 20h, tôi đề nghị ra ngoài ăn chút gì.
"Gọi cả Vương Đại Lý ra, đúng rồi đừng nói là ta đã về."
"Ha ha, được, cho anh ấy một cái kinh hỉ đúng không!"
Chúng tôi chọn một quán lẩu, Băng Tâm gọi Vương Đại Lý ra ăn tối, hắn vẫn luôn xoắn xuýt với Băng Tâm nên vừa nghe điện đã phi tới như bay. Vào tới nơi trông thấy tôi và Tinh Thần, Đại Lý trợn hai mắt, sau đó kêu lên: "Mẹ ơi Dương Tử, ngươi về lúc nào thế?"
Tôi cười: "Mới về chưa lâu."
"Nghe giọng điệu này, sao cứ giống như lát nữa lại phải đi?" Đại Lý hỏi.
Tôi xua tay: "Phải đi gì chứ, không đâu."
Xa cách gặp lại, Vương Đại Lý rất vui vẻ, trong lúc nói chuyện hỏi tôi đang phá án gì, tôi bất tiện tiết lộ, hắn nhăn mặt nói: "Haiz, bây giờ ta đã là người ngoài luôn rồi, tiến triển vụ án cũng không được kể..."
Tôi mắng: "Ngươi thôi cái giọng đó đi, lần trước để cho ngươi biết, ngươi đi bêu rếu khắp nơi, hại ta muốn chết!"
Nói tới đây tôi mới nhớ, năm xưa bị Lý Vân Gia hãm hại cũng bởi vì hắn tiết lộ thân phận của tôi, vụ án lần này mặc dù chưa có chứng cứ nào chỉ ra có liên quan tới Lý Vân Gia, nhưng tôi luôn cảm giác nó có mối quan hệ ẩn nào đó.
Ngàn vạn lần đừng xuất hiện một Lý Vân Gia thứ hai. Tôi thầm cầu khấn.
Ăn uống xong, Đại Lý hỏi tối nay tôi có về không, tôi gần đây cứ lang thang khắp nơi, chả ngó ngàng gì đến cửa hàng, lòng cũng hơi áy náy, liền hứa: "Đại Lý, chờ ta làm xong vụ này, ngươi với Ưu Ưu đi đâu du lịch đi, ta trông cửa hàng cho."
"Ai da, nói gì vậy." Vương Đại Lý khoát tay: "Dương Tử, ngươi đừng có giữ cái suy nghĩ có lỗi với ta, cửa hàng đã có ta lo, ngươi là một người của đại sự, bảo ngươi ngày ngày bán băng vệ sinh ta không đành lòng. Huống chi nó đi nói lại thì, không có quốc, nào có gia. Chỉ có an ninh ổn định thì dân đen như chúng ta mới có thể an cư lạc nghiệp, đúng không?"
Băng Tâm bật cười: "Sao mấy lời này cứ như là chính thất chờ tướng công lâu ngàu trở về vậy?"
Nói đúng ra thì cũng hơi giống thật, tôi bất giác xấu hổ.
Vương Đại Lý thuận thế diễn vai: "Dương Tử, ngươi bên ngoài không kết giao anh em nào khác đấy chứ?"
"Không có không có, hảo huynh đệ ta chỉ có mình ngươi." Tôi cười khổ.
Hắn liền ôm ngực: "Vậy ta an tâm rồi, ngươi cứ yên tâm xông pha, cửa hàng ta sẽ chăm sóc thật chu đáo."
Tôn Băng Tâm cười ha hả: "Hai người dứt khoát ngày mai lên cục dân chính xin giấy chứng nhận huynh đệ đi!"
Lúc này có điện thoại của Tiểu Đào, nàng than: "Tống Dương, xem ra em phải đi mua vé số thật rồi."
Tôi cả kinh: "Xảy ra chuyện gì?"
"Quản lý viện bảo tàng chết rồi, mọi người mau đến đây đi. Em gửi vị trí cho."