Chương 615: Thí nghiệm 15 năm trước
Bị Lão Yêu đột nhiên xen vào như vậy, chủ nhiệm và Tiểu Đào cũng hết hứng cãi nhau, vấn đề về con cáo chúng tôi quyết định tạm gác lại, chờ vụ án được phá mới bàn bạc.
Trời cũng không còn sớm, chúng tôi cáo từ chủ nhiệm, ra ngoài tôi liền hỏi Lão Yêu: "Ngươi vừa làm gì đấy?"
Lão Yêu cười bỉ ổi một tiếng, nhướn mày nói: "Mấy nay ta đang viết một chương trình, có thể nháy mắt sao chép toàn bộ dữ liệu trong một PC. Thường ngày không có cơ hội thử nghiệm, hôm nay vừa hay có cơ hội."
Sau đó hắn mở điện thoại ra xem: "Haiz, đây là cái gì, chẳng có gì hấp dẫn..."
Đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện, hỏi hắn: "Những tài liệu này có ghi ngày tháng không?"
"Có!" Lão Yêu đáp.
"Thử tìm tháng 4 năm 2003 xem có nội dung gì đặc biệt không." Đó chính là khoảng thời gian trước khi Trần Ánh nghỉ việc.
Lão Yêu nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, nghĩ rằng hắn đang câu giờ, tôi liền hỏi có tra được không. Lão Yêu bỗng vỗ đùi một cái, nói: "Ai da, nhân bản vô tính, đây có phải là nội dung đặc biệt không?"
"Nhân bản vô tính?" Tôi và Tiểu Đào đồng thanh, vội bảo Lão Yêu đọc chi tiết. Tốc độ đọc của tiểu tử này nhanh như gió, lướt lướt ngón tay liên tục, sau đó thuật lại cho chúng tôi nghe. 15 năm trước, sở nghiên cứu có tiến hành một thí nghiệm nhân bản vô tính, đã thành công cấy phôi thai vào tử cung một người phụ nữ, người này tên là Uông Nhiên, mà người phụ trách công trình nghiên cứu này chính là Trần Ánh.
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc kêu lên: "Uông Nhiên? Em nhớ đó là tên của vợ Trần Ánh! Nói như vậy thì con của họ là..."
Tôi trong nháy mắt hiểu ra rốt cuộc giao dịch giữa Trần Ánh và Cảnh Vương Gia là gì. Nếu tôi đoán không nhầm thì đối tượng được nhân bản vô tính kia chính là "con" của Cảnh Vương Gia. Thực ra kỹ thuật nhân bản vô tính đã đạt được từ thập niên 90, về lý thuyết nhân bản người là hoàn toàn khả thi. Nhưng tại sao không có bất kỳ báo cáo nào về việc nhân bản người, bởi việc này có quan hệ rất lớn đến vấn đề đạo đức. Nhân bản con người sẽ phá vỡ nguyên tắc đạo đức cơ bản, quan trọng hơn nếu công nghệ nhân bản được phổ biến, những cá nhân xuất sắc sẽ liên tục được sao chép, còn những cá nhân 'kém chất lượng' sẽ dần bị đào thải. Nhưng việc đánh giá một cá nhân có xuất sắc hay không là vấn đề hạn hẹp, nếu cứ đào thải một nhóm gene người, cuối cùng toàn bộ nhân loại sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Bởi vì nhân bản vô tính có nhiều vấn đề như vậy, cho nên sau khi cừu Dolly ra đời, các nước trên toàn thế giới đã lần lượt tuyên bố cấm nhân bản vô tính, trong đó có cả Trung Quốc.
Tiểu Đào hỏi: "Cảnh Vương Gia muốn một phiên bản làm gì, thừa kế ý chí của chính mình sao?"
Tôi lắc đầu: "Nếu như chỉ là vì cần người kế nghiệp thì làm vậy quá phí công phí sức. Cảnh Vương Gia có thể sống lâu như thế, nghe đồn là do lão liên tục thay mới nội tạng. Nhưng nội tạng của người khác ghép vào thì không tránh khỏi sinh ra phản ứng đào thải, không thể hoàn toàn dung hới cơ thể, chỉ thời gian ngắn lại phải tiếp tục thay thế, việc này sẽ gây tác dụng phụ rất lớn đối với sức khỏe. Nhưng nhân bản thì khác, hai cá thể sẽ có ADN trùng hợp 100%, việc tương thích là hoàn hảo, không xảy ra hiện tượng đào thải. Phiên bản này nếu như còn sống, năm nay mới 15 tuổi, thử nghĩ xem, nếu Cảnh Vương Gia có thể thay toàn bộ nội tạng của "chính mình" năm 15 tuổi..."
"Đó nhất định là được tái sinh!" Tiểu Đào hít vào một hơi khí lạnh. Đột nhiên nàng đánh lái quay ngoắt 180° khiến Lão Yêu say sẩm mặt mày, sau đó chạy về sở nghiên cứu. Mười phút sau, chúng tôi vào trong sở, chủ nhiệm thấy chúng tôi quay lại thì thất kinh: "Sao mấy vị lại quay lại, quên thứ gì à?"
Tiểu Đào nghiêm mặt nói: "Chúng tôi yêu cầu anh thành khẩn khai báo một chuyện, sở nghiên cứu của các anh đã từng làm thí nghiệm nhân bản người chưa?"
"Nhân bản?" Chủ nhiệm sợ hãi: "Tiểu cô nương, không thể nói lung tung được, chuyện này bị Liên Hợp Quốc và nước ta nghiêm cấm bằng sắc lệnh."
"Nghiêm cấm bằng sắc lệnh không có nghĩa là không có người làm. Rất nhiều cách kiếm tiền phi pháp được quy định trong bộ luật hình sự, có thiếu người thử bao giờ chưa?" Tiểu Đào nhếch mép.
"Tôi có thể thề với trời, chỗ chúng tôi tuyệt đối chưa từng làm thí nghiệm nhân bản!" Chủ nhiệm vẫn cố chối.
Tôi nói: "Anh nói thật đi, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh."
"Không truy cứu? Cậu có quyền sao?" Trong lúc nói những lời này, chủ nhiệm đã vô tình bán đứng bản thân, chứng tỏ anh ta quả thật biết gì đó. Tiểu Đào lấy giấy chứng nhận ra: "Nhìn rõ đi, chúng tôi là tổ đặc án trực tiếp dưới quyền bộ công an, đương nhiên là có quyền. Anh yên tâm, chúng tôi hỏi chuyện này không phải vì lý do đạo đức, mà là vì một vụ án. Sẽ không để lộ thông tin ra ngoài, ok?"
Trán chủ nhiệm đã đẫm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố che giấu, cười nói: "Tôi không biết gì, làm sao nói được..."
Tiểu Đào cau mày, quát: "Vậy chúng ta chuyển qua nơi khác nói chuyện một chút. Anh chắc cũng hiểu, tính chất cuộc nói chuyện khi đó sẽ khác đấy."
Vừa nói, nàng vừa lấy còng tay sau lưng ném lên bàn.
"Không không!" Chủ nhiệm sợ hãi xua tay: "Tôi nói, tôi nói!"
Anh ta khai, 15 năm trước quả thật bọn họ nhận được một đơn đặt hàng nhân bản vô tính. Nghe nói khách hàng là một người siêu giàu có, muốn nhờ phương pháp công nghệ này để có một hậu duệ.
Việc này do Trần Ánh là người dắt mối, ngày từ đầu đã cảm giác có mùi cổ quái, bởi Trần Ánh là một kẻ hám lợi, không làm việc đàng hoàng. Chủ nhiệm vẫn luôn không vừa ý anh ta, con người này ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc phát tài, chơi vé số, chứng khoán, hoàn toàn không có chút dáng dấp nào mà một nhân viên khoa học nên có.
Lúc đó chủ nhiệm liền nghĩ, chuyện này mà đáng tin mới lạ! Nhưng anh ta cam đoan 100% đối phương nghiêm túc, hơn nữa chi tiền tương đối rộng rãi, số tiền khởi động là 2 triệu, mỗi nhân viên tham gia sẽ nhận 300 ngàn thù lao, còn thanh toán trước. Có câu có tiền thì sai khiến được ma quỷ, lúc đó lương của chủ nhiệm cũng chỉ được 4000, 300 ngàn là một khoản tiền lớn, có nó, nhà sẽ được sửa sang, việc làm của con trai sẽ được nhờ vả, bệnh của mẹ già cũng được chạy chữa...Nghĩ tới nghĩ lui, chủ nhiệm cắn răng một cái, quyết định làm việc trái với lương tâm.
Nhưng lúc đó kỹ thuật nhân bản toàn cầu chỉ đang ở bước sơ khai, sở nghiên cứu cũng chẳng hề có kinh nghiệm, dần dần công trình đi vào bế tắc, chủ nhiệm rất lo sẽ không giao được hàng đúng hẹn.
Nhưng Trần Ánh, người phụ trách công trình thì lại rất nhiệt tình, có lần còn dẫn một ông già bí ẩn tới thăm. Trong thời gian thí nghiệm nghiêm cấm người ngoài vào sở, nhưng có vẻ đối phương là khách hàng nên chủ nhiệm đành nhịn.
Thí nghiệm tiến hành được 3 tháng thì công cốc, chẳng làm ra được cái gì, ai nấy đều cảm thấy mình kiếm được 300 ngàn một cách vô ích, sau đó không ai nhắc lại chuyện này nữa.
Nghe tới đó, tôi kinh ngạc, hỏi: "Không giải quyết được gì? Anh chắc chứ?"
Chủ nhiệm xòe hai tay ra: "Kỹ thuật nhân bản không dễ như các người tưởng đâu, một hai câu thì khó nói rõ, tóm lại là lúc đó tiêu chuẩn, dụng cụ, kinh nghiệm của chúng tôi chỉ đơn giản là không đủ, chẳng làm ra được cái gì cũng không lạ."
Tôi nói: "Không đúng, trong bản báo cáo thí nghiệm của mình, Trần Ánh có nói, chẳng phải đã nhân bản ra một đứa trẻ sao?"
"Hả, cậu đọc được ở đâu? Tuyệt đối không có chuyện này, tôi chính là một người trong cuộc, không tin cậu cứ thử hỏi những người khác. Lúc đó tế bào mẫu mà đối phương cung cấp quả thực quá già rồi, không có chút hoạt tính nào. Việc này chẳng khác nào mang hạt dưa đã rang đi trồng, căn bản là không có khả năng!" Chủ nhiệm đáp.
"Quá già rồi? Nghĩa là sao?" Tôi hỏi.