Chương 616: Chủ động tấn công
Chủ nhiệm tỏ ra mất kiên nhẫn: "Ai da, nói chuyện với những kẻ mù khoa học kỹ thuật như cô cậu thật khó khăn, tiểu tử, cậu biết ty thể không?"
Tôi gật đầu: "Biết!"
"Số lần nhân đôi của mỗi tế bài trong cơ thể có giới hạn, số lần nhân đôi này do ty thể quyết định, nói thế nào cho cậu dễ hiểu nhỉ. Ví dụ tuổi thọ của tôi là 80 tuổi, hiện giờ tôi 55 tuổi rồi, nếu dùng tế bào của tôi để nhân bản, cứ cho là thành công, đứa bé cũng chỉ có tuổi thọ 25 năm mà thôi, hiểu chưa?" Chủ nhiệm giải thích.
Tôi nháy mắt hiểu ra. Trong lúc nói chuyện, nét mặt củ chủ nhiệm rất tự nhiên, không giống đang nói dối, hơn nữa việc này không có lợi ích sát sườn đối với anh ta, anh ta không cần thiết phải bịa chuyện.
Vậy thì việc tuyên bố đã nhân bản thành công một đứa trẻ mà Trần Ánh viết trong báo cáo là sao? Tôi nghĩ chỉ có hỏi vợ anh ta mới biết, đây là việc cần kíp trước mắt.
Chúng tôi cảm ơn chủ nhiệm một tiếng, rồi cáo từ rời đi. Trên đường, Tiểu Đào nhận được một cú điện thoại, nàng nghe, sau đó nói với tôi: "Cái xe hoa xuất hiện trong khu ổ chuột là của một cửa hàng bán hoa, cửa hàng do Uông Nhiên vợ Trần Ánh làm chủ."
"Quả nhiên!" Tôi vỗ đùi: "Tìm được bà ta không?"
"Không, theo nhân viên cửa hàng nói thì từ sáng nay không thấy bà chủ đâu, điện thoại cũng không gọi được. Có lẽ là nghe phong thanh không đúng đã trốn mất rồi." Tiểu Đào đáp.
Tôi gật đầu: "Từ những tin tức nắm giữ trước mắt, hai vợ chồng này năm đó đã to gan lừa gạt Cảnh Vương Gia, gài bẫy hắn hơn 20 triệu, sau đó giấu diếm tài sản, thậm chí còn không dám chung sống."
Hoàng Tiểu Đào tiếp lời: "Lần này Cảnh Vương Gia huy động thủ hạ đến tìm anh ta, chứng tỏ hắn không biết sự thật, vẫn cho rằng đứa con kia là nhân bản của hắn...phải rồi, theo anh nghĩ đứa bé đó là ai?"
Tôi cười khổ một tiếng: "Còn là ai được nữa, chính là con của họ chứ sao. Anh cũng bội phục hai người này, dám dùng chính con mình để lừa một trong thất thiên vương, lấy ác chế ác, ngưu bức!"
"Người già thì luôn dễ bị dao động, Cảnh Vương Gia cũng là một người già."
"Ai da, màn này sao khó thế không biết?" Đột nhiên Lão Yêu ở ghế sau mở miệng, tôi còn tưởng hắn muốn phát biểu cao kiến gì, thì ra là đang chơi game. Tôi hoàn toàn không có chút hy vọng nào hắn sẽ tham gia thảo luận, đó cũng không phải tác phong của hắn.
Toàn bộ sự việc coi như đã nổi lên mặt nước, nhưng vẫn còn một điểm nghi vấn, 15 năm nay sao Cảnh Vương Gia không đến tìm họ mà lại xuất hiện vào đúng lúc này? Chẳng lẽ là hắn đang cần đứa trẻ kia gấp?
Giờ đã 10h đêm, cả ngày bôn ba khiến tôi mệt mỏi, ngồi trên xe mà ngủ gật lúc nào không biết. Tỉnh dậy nhìn điện thoại thì thấy Băng Tâm gọi 5 cuộc gọi nhỡ, bấm số gọi lại, thì ra con bé vẫn đang chờ chúng tôi ở thị cục, không thấy chúng tôi về nên lo lắng xảy ra chuyện.
Một lát sau chúng tôi về đến cục, 6 người của tổ đặc án tập hợp đông đủ, mọi người trao đổi những thông tin có được, cũng giao phó vài nhiệm vụ. Chuyện cần làm trước mắt chỉ có một: Tìm ra Uông Nhiên và con của chị ta!
Để an toàn, tôi bảo Vương thúc cùng Lão Yêu hành động chung, đương nhiên là trạch nam kháng nghị: "Ta có thể không đi được không? Ta tìm trên mạng giúp mọi người, so với chân chạy thì hiệu suất còn cao hơn."
Tôi từ chối: "Không được, tình huống lần này đặc biệt, bất kể ai cũng không được hành động đơn độc. Lão Yêu, ta nhớ không nhầm thì ngươi cũng từng bị Lý Vân Gia thôi miên, bởi lúc đó chỉ có một mình nên nới trúng chiêu."
Vương Nguyên Thạch vẫn chưa yên tâm: "Lý Vân Gia chết thật rồi sao?"
Tôi nói: "Thật ra mà nói tôi cũng chưa xác định, bởi không có bằng chứng rõ ràng có thể chứng minh ả chết. Nhưng điều có thể chắc chắn là, ít nhất lần này ả sẽ không quay lại, có thể yên tâm mà ra ngoài hành động."
Tiểu Đào đứng dậy vỗ tay: "Hôm nay đều vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mạ tiếp tục điều tra!"
Sáng sớm hôm sau đã có điện thoại của chủ nhiệm sở nghiên cứu, tôi ngạc nhiên nói: "Chủ nhiệm, không phải là anh thức cả đêm đấy chứ?"
"Ha ha, thói quen mà!" Có thể nghe thấy sự hưng phấn trong giọng nói anh ta: "Tôi có một phát hiện quan trọng bậc nhất, con mắt của bích nhãn hồ yêu cần được nuôi bằng một loại protein đặc thù, loại protein này không có trong tự nhiên, mà phải được chuyển hóa qua gan của nó."
Tôi hỏi: "Nếu trong cơ thể không có loại protein này thì sẽ thế nào?"
"Đương nhiên là con mắt mất đi tác dụng, cho nên người cấy con mắt này phải rút một lượng máu lớn của con cáo truyền vào cơ thể, mục đích là để thu loại protein này. Nhưng cậu biết đấy, truyền tế bào khác biệt vào cơ thể, nội tạng và sức đề kháng sẽ chịu tác dụng phụ cực lớn."
Tôi lập tức hiểu ra, năm đó tại sao Lý Vân Gia lại nuôi con cáo này, thì ra đây chính là nguyên nhân. Thầm nghĩ con cáo này đúng là xui xẻo, từ nhỏ đã bị lấy máu, lớn lên còn bị móc mắt.
Nói như vậy là chúng tôi đã có cách giải quyết tận gốc, tôi lại hỏi: "Một khi cắt đứt nguồn cung loại protein này, cần bao lâu con mắt mới mất hiệu quả?"
"Việc này cần trông vào tần số sử dụng, theo tôi đoán thì thường là ba ngày." Chủ nhiệm suy nghĩ rồi đáp.
"Rất cảm ơn anh!" Tôi cảm tạ.
"Không cần khách khí, còn chuyện này, nhờ cậu tranh thủ một chút thay tôi, nhất định không được để cho vị nữ cảnh kia giết con cáo. Nó là con bích nhãn hồ yêu duy nhất còn sống trên đời!" Chủ nhiệm ấp úng nói.
Chẳng trách lần này anh ta gọi cho tôi chứ không phải Tiểu Đào, thì ra là hy vọng tôi có đi có lại. Tôi nói: "Tôi sẽ cố hết sức, thành thật mà nói tôi cũng không muốn nó chết."
Tôi tới thị cục, nói chuyện vừa rồi cho Tiểu Đào, nàng nói nàng cũng có một tin phải nói cho tôi, đó là nàng đã ban bố lệnh truy nã Trương Thạc toàn thành phố, dùng danh nghĩa tổ đặc án để bày thiên la địa võng.
"Chủ động tấn công rất tốt!" Tôi tán thưởng: "Chúng ta không thể bị động như lần trước nữa!"
"Nào chỉ là bị động không thôi, lúc đó chúng ta là tuyệt vọng!" Tiểu Đào nhớ lại, vẫn sợ rùng mình.
"Đúng rồi, đường lui của Trương Thạc đã bị chúng ta chặt đứt, vạn nhất hắn liều mạng với chúng ta, cá chết lưới rách thì sao?" Tôi hỏi.
Tiểu Đào nhíu mày: "Việc này e là không tránh được."
"Hết sức mà tránh, nhất định phải thông báo toàn thể cảnh sát hành động theo đội!"
Chờ Băng Tâm đến, chúng tôi ăn điểm tâm đơn giản, sau đó chạy tới tiệm hoa của Uông Nhiên. Đi qua mấy ngã tư, tôi để ý cảnh sát giao thông đang kiểm tra gắt gao xe qua lại, theo tôi thì chẳng lâu nữa Trương Thạc sẽ xuất hiện.
Tôi quả thực không nghĩ ra tại sao hắn phải vứt bỏ tiền đồ sán lạn của mình, rơi vào ma đạo, chỉ vì yêu Lý Vân Gia ư? Có lẽ chỉ đành chờ gặp đích thân hắn mới biết.
Tiệm hoa của Uông Nhiên không lớn lắm, có hai nhân viên đang làm việc bên trong, với những câu hỏi của chúng tôi, họ chẳng biết gì, cũng không biết bà chủ đi đâu.
Tôi hỏi chỗ ở của Uông Nhiên, nhân viên cho một địa chỉ, mấy người lập tức chạy tới.
Đến nơi, tôi cẩn thận dùng dụng cụ cạy khóa. Đây là một căn phòng trọ rất phổ thông, đồ gia dụng đầy đủ, quét dọn cũng rất ngăn nắp sạch sẽ nhưng không có quá nhiều đồ dùng cá nhân, cảm giác giống một nhà khách hơn là nhà ở.
Tôi mở một cái tủ quần áo, bên trong treo một loạt quần áo nữ, kiểu dáng khá cũ kỹ, Băng Tâm cho rằng đây là quần áo của mấy phụ nữ đứng tuổi hay nhảy ở quảng trường.
Tiểu Đào nói: "Vừa nhận được tin của cảnh sát kinh tế, nói tài khoản cá nhân của Uông Nhiên rất bình thường, không có nguồn thu lớn đột xuất nào...nhìn thế nào cũng chỉ thấy một phụ nữ trung niên đã ly dị chồng."
Tôi nhìn tấm bản đồ Nam Giang trên tường mà ngẩn người, đúng lúc này thì bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa...