Chương 617: Thỏ khôn có ba hang
Đẩy cửa bước vào là một nhân viên bán thời gian, cô ta thấy trong nhà đông người thì sợ hết hồn, theo bản năng định bỏ chạy. Tiểu Đào lập tức nói rõ thân phận: "Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát."
Nhân viên bán thời gian lúc này mới thở phào: "Mấy người có chuyện gì không?"
"Người thuê cô là Uông Nhiên?" Tiểu Đào hỏi.
"Đúng, nhưng sao bà ấy không về?"
Nhân viên bán thời gian này rất thật thà, thấy chúng tôi là cảnh sát thù liền kể hết những gì mình biết. Cô ấy nói, Uông Nhiên cho mình giữ chìa khóa nhà này, bảo cô hàng ngày tới quét dọn, sau đó nấu một bữa cơm mà ăn, còn nói những vật dụng trong nhà có thể sử dụng tùy ý, cho nên cô ấy thường ở lại đây qua đêm, giống như nhà mình vậy.
Nghe xong, chúng tôi rất bàng hoàng, có vẻ như Uông Nhiên thuê cô ấy không phải vì mục đích vệ sinh, mà là tạo một giả tưởng phòng này có người ở.
Tiểu Đào hỏi: "Thế cô đã từng gặp ngưòi thuê mình chưa?"
Nhân viên kia trả lời: "Có gặp một lần."
"Hàng tháng chị ta trả lương cô bằng cách nào?" Tiểu Đào hỏi tiếp.
"Gửi vào thẻ." Nhân viên nói.
Tiểu Đào nhìn về phía chúng tôi: "Có vẻ đây là một con thỏ khôn có ba hang..."
Tôi lại nhìn tấm bản đồ Nam Giang trên tường, với tình hình trước mắt, chúng tôi phải tìm được Uông Nhiên trước Trương Thạc, nhưng phải làm sao tìm được chị ta đây, manh mối có vẻ đã đứt đoạn.
Đột nhiên tôi có một ý nghĩ: "Hôm qua bọn em điều tra, có toàn bộ địa điểm Trần Ánh đã từng ở chứ?"
"Đúng!" Tiểu Đào mặt đầy khó hiểu.
Tôi bảo cô nhân viên bán thời gian về trước, nói rằng hôm nay không cần tới nữa, sau đó hỏi Tiểu Đào những địa điểm Trần Ánh ở, rồi đánh dấu lên trên bản đồ.
Số lần chuyển nhà của Trần Ánh là quá nhiều, tôi vốn nghĩ là có thể thử dùng Bặc Hung Thuật, nhưng khi những địa điểm được đánh dấu dày đặc lên bản đồ thì tôi thấy không cần thiết nữa, bởi nó tạo thành một cái vòng tròn trên đó.
Tôi chỉ tay vào tâm vòng tròn, nói: "Nếu như không ngoài dự đoán, thì Uông Nhiên ở khu này."
Tiểu Đào vỗ tay cái bốp: "Vậy còn chờ gì nữa, lập tức lên đường!"
Chúng tôi chạy tới khu chung cư kia, Uông Nhiên dắt theo một đứa con 15 tuổi, nếu con mình đi học, tất nhiên sẽ phải có quan hệ với người xung quanh, chị ta không thể hoàn toàn ẩn dật. Bởi vậy chúng tôi chia ra ba đường đi hỏi thăm trong khu chung cư.
Mất 2 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hỏi được nơi ở của Uông Nhiên. Lúc tìm tới căn nhà, bên trong khá bừa bộn, cũng rất có sức sống. Từ vật dụng cá nhân trong nhà, hiển nhiên người ở là một phụ nữ khoảng 40 tuổi và một đứa nhỏ 15 tuổi.
Băng Tâm mở tủ lạnh ra, nói: "Sữa và trái cây còn rất mới, chứng tỏ họ gần đây vẫn về nhà."
Tiểu Đào từ trong phòng ngủ đi ra: "Trên giường có mấy bộ quần áo vừa mới phơi khô."
Lão Yêu mở máy tính ngoài phòng khách ra, đủng đỉnh nói: "Mấy người ngu si, trực tiếp nhìn máy tính là được mà, lịch sử duyệt web là 11h đêm hôm qua."
"Ăn nói linh tinh gì vậy, muốn chết phải không?" Tiểu Đào mắng.
Lão Yêu vẫn nhơn nhơn cười nói: "Thường ngày chơi game, chửi đồng đội quen miệng rồi, ngại quá."
Xem ra nơi này là chỗ ở đích thực của mẹ con họ, hơn nữa đêm hôm qua vẫn còn ở đây, chỉ có điều nghe phong thanh không đúng nên đã lập tức rời đi.
Chúng tôi tìm manh mối trong phòng. Tôi phát hiện phía sau tủ có hai lớp, lớp bên trong trống rỗng, dùng mũi ngửi thì thấy có mùi tiền lẫn với mùi long não, đại khái là để phòng gián cắn.
Tôi phân tích: "Xem ra họ đã từng cất một số tiền lớn ở đây, mới vội vã rời đi."
Tiểu Đào cau mày: "Mang theo nhiều tiền như vậy, chắc không đi xa được."
"Không phải, nếu có xe sẽ chạy được rất xa..." Tôi ngẩng đầu nhìn, phát hiện nóc tủ có vẻ không được tự nhiên, liền kéo ghế đứng lên nhìn. Trên lớp bụi hiện ra hình hai cái hòm lớn, hai hòm này nhất định dùng để đựng tiền.
Hai cái hòm khá lớn, loại xe hơi nhỏ không cho vào được, tôi đoán Uông Nhiên phải có một chiếc xe to.
Tiểu Đào gọi điện về cục hỏi, sau đó nói với tôi: "Uông Nhiên không có xe, nhưng Trần Ánh có đứng tên một chiếc xe loại A, là một chiếc xe bus lớn."
"Xe bus...lớn?" Tôi cả kinh, vậy chẳng phải là quá lộ liễu sao?
Băng Tâm đột nhiên vỗ tay nói: "Muội hiểu rồi, lúc trước muội có xem một bài báo, nói có người cải tạo một chiếc xe bus thành nhà di động. Bọn họ khả năng cũng làm như vậy, Cảnh Vương Gia tuyệt đối không ngờ tới người lão muốn tìm di chuyển liên tục trên đường."
"Có lý!" Tiểu Đào gật đầu: "Nhà di động ở Trung Quốc tương đối ít thấy, nhưng xe bus thì khá thường gặp, không dễ bị nghi ngờ."
Chúng tôi vào máy tính, đăng nhập vào hệ thống cảnh sát giao thông, liền tra được chiếc xe của Trần Ánh là xe bus Yutong Zk hạng sang, có kính chống nắng, từ bên ngoài không nhìn được trong xe, biển số là N 74130.
Tiểu Đào lập tức liên lạc với bên cảnh sát giao thông, giám sát nghiêm ngặt từng ngã ba ngã tư.
Ăn cơm xong thì cản sát giao thông gửi cho chúng tôi một tọa độ, mấy người lập tức lên xe phóng tới đó. Khi chiếc xe bus kia xuất hiện trong tầm mắt, tôi kích động không thôi, rốt cuộc cũng tìm được con thỏ khôn này!
Tiểu Đào dùng bộ đàm liên lạc với Vương thúc: "Lão Vương, trên xe ông có loa phóng thanh, đến giả làm cảnh sát giao thông đi."
Vương Nguyên Thạch lái xe đến trước mặt, nói qua loa: "Chiếc xe bus phía sau, chúng tôi là cảnh sát giao thông, xin tấp vào lề, cảm ơn đã phối hợp!" Chỉ thấy chiếc xe bus từ từ đỗ vào vệ đường, tôi xuýt xoa: "Bắt chước cứ y như thật."
"Là anh không biết đấy thôi, Vương Nguyên Thạch cũng phải làm cảnh sát giao thông nửa năm trời đấy." Tiểu Đào cười nói.
"Một lão nam nhân từng trải!" Tôi cũng cười theo.
Xe bus dừng lại, chúng tôi liền tấp tới. Từ trên xe, một người đàn ông râu quai nón bước xuống, mồm ngậm thuốc, lớn tiếng nói: "Đồng chí cảnh sát, sao vậy?"
Tôi đưa tay giật bộ râu của hắn, là giả. Rõ ràng là một thiếu niên cố ý giả vờ già dặn, tôi hỏi: "Cậu có phải họ Trần, mẹ cậu tên Uông Nhiên, đúng không?"
Thiếu niên sững sờ, vội xua tay: "Không không, anh nhận lầm người rồi."
Tôi cười: "Còn chối? Yên tâm đi, bọn anh là cảnh sát, gọi mẹ em xuống đây, bọn anh có việc muốn hỏi bà."
Trên xe có tiếng phụ nữ: "Hay là mấy vị lên xe đi."
Chúng tôi đi vào trong xe, tất cả không khỏi oa lên một tiếng, căn nhà xe này thiết kế quá tốt, đầy đủ tiện nghi, cảm giác còn thoải mái hơn so với "phòng tổng thống". Tiểu Đào nói: "Sau em cũng xui cha làm một chiếc, để hai ta có thể lái ra ngoài chơi."
Uông Nhiên ngồi trên giường, chị ta là một phụ nữ trung niên nhưng chắc cuộc sống khá sung túc nên chăm sóc da dẻ tốt, nhìn chỉ tầm ngoài 30.
Nếu xe cứ đỗ bên đường sẽ khả nghi, Tiểu Đào dặn dò một tiếng rồi cùng Vương thúc đi xuống, Lão Yêu nói mình say xe bus nên cũng lên xe Vương Nguyên Thạch. Hai người họ lái xe đi sau chiếc xe bus, con trai của Uông Nhiên thì cầm lái. Đây là một lần hỏi thăm đặc biệt nhất của chúng tôi, trên một chiếc xe bus đang chạy.