Chương 618: Cuộc thư hùng của đạo tặc đương thời
Tôi chỉ đứa con đang lái xe, hỏi: "Nó có bằng lái chưa?"
Uông Nhiên cười: "Con tôi còn chưa đủ 18 tuổi, đương nhiên là chưa có. Nhưng mấy người yên tâm, nó là tài xế lâu năm rồi."
"Xem ra nó đúng là con của chị và Trần Ánh, phải không?" Tôi hỏi.
"Phải! Mấy vị tìm tôi có chuyện gì không?" Uông Nhiên vẫn chưa hiểu lắm.
"Chúng tôi biết Cảnh Vương Gia đang đuổi giết hai người!"
Vừa nghe thấy cái tên này, Uông Nhiên lập tức biến sắc, tôi tranh thủ hỏi luôn: "Chị nói về quá khứ huy hoàng của mình đi. Hai người, đôi nam nữ đạo tặc, làm cách nào man thiên quá hải, lừa được Cảnh Vương Gia?"
Uông Nhiên chậm rãi vén tay áo lên, lộ ra một cái hình xăm đầu chó, mực xăm đã rất mờ, nói: "Thực ra tôi và chồng lúc trước đều là thuộc hạ của Cảnh Vương Gia!"
Chị ung dung kể lại, vợ chồng họ trước đây là một thành viên của Cẩu Tử sơn, một trong 12 đỉnh núi. Nhưng đỉnh của họ đặc biệt nhất, bởi vì chuyên đạm nhận việc buôn bán nội tạng người.
Vì để an toàn và đảm bảo bí mật, việc buôn bán nội tạng người được chia ra làm nhất nhiều tầng khác nhau, giữa mọi người không quen biết, thậm chí không biết mình đang làm gì. Ví dụ như vợ chồng bọn họ, chỉ là hai tay sai ở tầng dưới cùng, nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ là tới quán bar, khách sạn, phòng game...chọn những người trẻ tuổi khỏe mạnh, lừa họ tới khách sạn, nhà nghỉ, chuốc thuốc mê. Sau đó sẽ được lãnh thù lao từ 'giám đốc' nơi đó, mỗi người trung bình 1000 tệ. Công việc này vừa nhẹ nhàng lại nhanh kiếm tiền, phương pháp bọn họ thích nhất là sắc dụ, đôi khi còn có món hời nho nhỏ. Lúc còn trẻ, họ cũng được coi là trai tài gái sắc, mỗi ngày dùng lời ngon ngọt dụ dỗ liền mang những người trẻ tuổi kia tới khách sạn, chuốc mê rồi nhận tiền thưởng.
Một khoảng thời gian tương đối dài như vậy, họ căn bản không biết mình đang làm gì. Cho đến một hôm cảnh sát phát hiện một chiếc xe thùng trên quốc lộ, trong thùng xe chất đầy những thi thể bị mổ phanh như heo, nội tạng đã bị cắt hết.
Đọc được bài báo này, Uông Nhiên chợt nhận ra một khuôn mặt trong đó, chính là cậu thanh niên mình mới dụ dỗ cách đây không lâu. Trong khoảnh khắc, chị có một cảm giác trời long đất lở, thì ra trước giờ mỗi một đồng tiền chị kiếm được đều thẫm đấm máu tươi. Mặc dù là một kẻ lừa gạt, nhưng chị chưa đến nỗi bất chấp tính mạng người khác để kiếm tiền, nên khóc rất lâu.
Hai người bàn bạc, không thể tiếp tục công việc này, liền chuẩn bị chạy trốn. Mặc dù bọn họ biết tổ chức chưa bao giờ nương tay đối với phản đồ, nhưng nghé con thì không sợ cọp, lúc đó hai người tuổi trẻ nông nổi, muốn đương đầu một trận.
Trần Ánh viết một đơn tố giác, nói hết những gì mình biết, từ manh mối, hang ổ, tên người, bỏ vào hòm thư của công an huyện, sau đó bỏ trốn ngay trong đêm.
Cục công an lập tức tổ chức một đợt càn quét lớn, ban đầu đều nghĩ đã trừng trị được đám kẻ ác, sau đó mới biết, bị bắt chỉ là mấy tiểu đầu mục trong tập đoàn mà thôi, tổn thất chỉ như chín trâu mất cọng lông, không đáng nhắc tới.
Tiếp đó họ mới thực sự cảm nhận được sự kinh khủng của tổ chức, Cảnh Vương Gia phái một đám thủ hạ đuổi giết hai người, một đường tới Nam Giang nhiều lần họ tìm sống trong chết, nhiều lần bị ép tới không còn đường chạy, đã có lúc nghĩ tới việc quyên sinh.
Cả hai an ủi lẫn nhau, dần nảy sinh tình yêu và lòng tin tưởng, họ đấu trí đấu sức với đám sát thủ, cuối cùng đã sống sót. Trong quá trình chạy trốn, cũng biết được thế lực của tổ chức, và lần đầu nghe được cái tên Cảnh Vương Gia.
Cuối cùng họ tới được Nam Giang, mai danh ẩn tích. Hồi ấy hệ thống danh tính công dân chưa hoàn thiện, thêm việc bản thân là kẻ lừa đảo nên Trần Ánh và vợ ngụy tạo một danh tính mới, trà trộn xin vào một sở nghiên cứu với mức lương tạm đủ.
Sống vài năm trong cảnh yên bình, hai người có chút không thỏa mãn, bởi sống một cuộc sống bình thường, phấn đấu căn nhà nhỏ cùng tiền lương hưu thật buồn chán hết sức.
Đại khái 3 năm sau thì Uông Nhiên có thai, trong năm này trên thế giới phát sinh một chuyện không lớn cũng không nhỏ, đó là cừu Dolly chết. Trần Ánh bị hấp dẫn, nói lên một ý tưởng táo bạo, bọn họ sẽ moi một khoản tiền lớn trong túi Cảnh Vương Gia!
Kế hoạch của Trần Ánh rất chu đáo, định sau khi có tiền sẽ bỏ một phần thuê sát thủ giết con cáo già này, cũng coi là tạo phúc cho nhân dân.
Cái tâm ưa mạo hiểm của Uông Nhiên được đánh thức, hai người nhất trí, nói là làm. Bọn họ tạo cho mình một thân phận mới, tìm mọi cách gặp gỡ thân tín của Cản Vương Gia rồi thuyết phục chúng.
Bất kể Cảnh Vương Gia có ở cao ra sao, bất kể hai vợ chồng họ có ở thấp thế nào, trong tay hai người vẫn nắm giữ một cái chìa khóa trái tim của Cảnh Vương Gia. Cái chìa khóa này chính là 'duy trì tuổi thọ'.
Trong lịch sử, tất cả những vị vua đều giống nhau, thứ họ sợ nhất là thời gian, nằm mơ cũng khao khát được trường sinh, bởi vậy những năm gần đây lão cáo già luôn khổ sở cất công tìm kiếm. Cho nên lúc hai kẻ lừa gạt xuất hiện, nói cái gì mà nhân bản, cái gì mà gene người trước mặt mình, Cảnh Vương Gia liền động lòng, xuất ra một khoản tiền lớn để họ hoàn thành.
Trần Ánh lợi dụng sở nghiên cứu để tung hỏa mù, dùng con mình giả làm phiên bản vô tính. Điểm thông minh nhất của kế hoạch này chính là, sau khi phiên bản được sinh ra, phải chờ đến lúc nó 18 tuổi mới có thể lấy nội tạng để ghép. Vì vậy họ có những 18 năm để chuẩn bị mọi thứ.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Trần Ánh bỏ ra một số tiền lớn để thuê sát thủ giết Cảnh Vương Gia. Nhưng không nghĩ tới lúc này lại bị lộ đuôi. Thì ra ba sát thủ hàng đầu trong nước lúc đó, Lão A, Khoái Đao, Diệp Thiên Sứ chỉ là một người, đó chính là Huyết Anh Vũ! Huyết Anh Vũ nói tin tức của họ cho Cảnh Vương Gia, một đám sát thủ lập tức tìm tới tận nhà họ, họ chỉ có thể mang theo con mình lẩn trốn, che giấu thân phận. Một điều may mắn đó là Huyết Anh Vũ hỉ nộ thất thường, mặc dù là sát thủ nhưng ả không nhúng tay vào chuyện này. Nếu đích thân ả ra tay, sợ rằng 16 năm trước bọn họ đã chết rồi.
Thoáng cái đã trôi qua 15 năm, vì để trốn tránh Cảnh Vương Gia, hai vợ chồng không thể không giả vờ ly hôn, bọn họ liên tục đổi thân phận, địa chỉ, ai ngờ 15 năm sau, chuyện phải tới cũng đã tới...
Nói đến đây, Uông Nhiên lau mấy giọt nước mắt thương cảm, trong lúc chị kể chuyện, tôi luôn mở điện thoại, để Tiểu Đào cùng được nghe.
Tiểu Đào nói qua điện thoại: "Con kiến tính kế đả voi, bội phục bội phục!"
Tôi cũng đồng cảm, hai vợ chồng này quả là một đôi hiệp đạo đương thời, chỉ có điều họ quá thân cô thế cô, còn tổ chức thì to lớn sâu xa, tuyệt không phải thứ mà lực của 1, 2 người có thể rung chuyển.
Nhưng cõi đời này vẫn còn có người không sợ uy quyền của tổ chức, dám chống đối tới cùng, điều này đủ khích lệ ý chí của tôi.
Băng Tâm đột nhiên hỏi: "Cảnh Vương Gia nếu biết phiên bản là giả, sao còn muốn đuổi cùng giết tận hai người?"
"Không, lão không biết!" Uông Nhiên nói: "Năm đó lão chỉ nghĩ là chúng tôi tính kế hại hắn, chứ không hoài nghi tính chân thực của thí nghiệm. Bởi chồng tôi làm quá giống, lão từ đầu đến cuối đều cho rằng con chúng tôi là phiên bản nhân giống của lão."
Thiếu niên đang lái xe đột nhiên bật cười: "Lão già hồ đồ chết tiệt, cũng không soi mặt vào nước tiểu mà nhìn chính mình, lão lúc trẻ có đẹp trai như con không?"
Uông Nhiên quát: "Lái xe cho tốt, đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc lái xe không được phân tâm!"
Băng Tâm chỉ cậu bé, nhỏ giọng hỏi Uông Nhiên: "Chị gái, con của chị biết chuyện này?"
"Biết, dĩ nhiên là biết, con của tôi cũng là một kẻ lừa đảo xuất sắc đấy!" Nói tới đây, chị lộ ra một tia vui vẻ, tự hào về con mình không kém người mẹ nào trên đời.