Chương 637: Máy thổi trứng
Tiểu Đào kể lại, vừa rồi lúc bọn họ ăn cơm, đột nhiên nghe trong tiệm có tiếng tích tắc, liền đi lục soát xung quanh, kết quả tìm được phía sau cửa bếp một cái túi, bên trong là bom hẹn giờ, đếm ngược chỉ còn 20s.
Nàng lập tức hô lớn: "Tôi là cảnh sát, trong quán có một quả bom, mọi người mau chạy ra ngoài!"
Lúc đó vô cùng hỗn loạn, mà kích thước quả bom thì lớn, khả năng không chạy khỏi được bán kính vụ nổ. Tiểu Đào liền quyết định thật nhanh, vứt nó vào trong kho lạnh, đóng cửa thật chặt, sau đó cùng Băng Tâm lao ra ngoài.
Gần như là cùng lúc lao ra, sau lưng vang lên một tiếng nổ lớn vang lên, nửa quán ăn bị đổ sập.
Nghe tới đó, tôi không khỏi lau mồ hôi trán, quay đầu nhìn đống gạch vụn, cái kho lạnh đã nổ tan tành, một mảng tường găm đầy mảnh bom. Nếu không phải nó hấp thụ phần lớn lực công phá, khả năng một dãy nhà xung quanh cũng bị san bằng.
Tôi đưa tay lau bụi trên má Tiểu Đào nói: "Cũng may em nhanh trí."
Tiểu Đào cười: "Người hiền ắt có thiên tướng mà."
Tuy nói đã tránh được một kiếp nạn, nhưng đối phương rõ ràng cho thấy đã nhắm vào Tiểu Đào. Xem ra từ giờ trở đi chúng tôi phải cẩn thận gấp bội, tôi quyết định trước khi đi khỏi Phù Phong sẽ không rời nàng nửa bước.
Trịnh đội trưởng dẫn theo một tốp đặc nhiệm và chuyên gia chất nổ tới, giờ chúng tôi không có thời gian quản chuyện này, giao cục diện hỗn loạn cho anh ta.
Khoảng 8h thì Băng Tâm chạy tới nói với tôi, đã xét nghiệm ra chất dính trên cuộn băng, là một chất phụ gia thực phẩm dùng trong hoa quả đóng hộp. Đây là một manh mối vô cùng quan trọng, chúng tôi mở bản đồ thành phố Phù Phong, cảnh sát cung cấp cho tôi biết, trong thành có một nhà máy hoa quả đóng hộp đã phá sản. Hồi trước cục an toàn vệ sinh thực phẩm phát hiện một nhóm tiểu thương dùng dụng cụ nơi đó để tự gia công đồ hộp, đã bị niêm phong.
Ai mắt tôi sáng lên: "Đi, lập tức tới đó!"
Tất cả lập tức lên đường, tới nhà máy chế biến đồ hộp kia. Quả nhiên giấy niêm phong của cục an toàn thực phẩm đã bị bóc ra...
Cảnh sát đi cùng xin ý kiến tôi có nên mở điện, tôi nói: "Không cần vội, sợ đánh rắn động cỏ, ta vào xem một chút."
Một mình tôi đi vào nhà xưởng tối thui, không ít cảnh sát rất ngạc nhiên, hỏi tôi không cần thiết bị nhìn ban đêm sao? Trong xưởng chất đầy máy gia công đồ hộp và dây truyền, tôi cố gắng đi thật nhẹ hết sức có thể.
Đi tới chỗ sâu nhất trong xưởng, phát hiện trên mảng đất trống có một vật thể hình chữ nhật thẳng đứng, được phủ bằng vải đen. Trên tấm vải không có bụi, rõ ràng là mới được đặt ở đây.
Tôi hưng phấn không thôi, đang định gọi điện cho Tiểu Đào thì nghe thấy bên ngoài có tiếng hỗn loạn, rồi một tiếng súng vang lên phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
Là một cái bẫy ư?
Tôi vội vã quay lại, thấy Tiểu Đào cùng một nhóm cảnh sát đứng trong sân, ai cũng lăm lăm súng, vây quanh một cái hòm gỗ, tôi hỏi Băng Tâm: "Sao vậy?"
"Có mấy tên khả nghi lẻn vào, may mà phát hiện được." Băng Tâm mặt trắng bệch đáp, mấy tiếng trước vừa thoát chết, giờ con bé như chim sợ cành cong.
"Cút ra đây!" Tiểu Đào quát: "Không ta nổ súng!"
"Đừng...đừng bắn."
Ơ, giọng nói này hình như tôi đã nghe ở đâu rồi thì phải. Chỉ thấy thư ký của thị trưởng giơ hai tay lên trời bước ra, sợ đến tái xanh mặt mũi.
Thì ra là báo động giả, mọi người thở phào nhẹ nhõm, lục đục cất súng. Tiểu Đào hỏi: "Làm sao anh tìm ra nơi này?"
"Tôi...tôi lén đi theo xe cảnh sát...đồng chí, nghe nói các người phát hiện ra manh mối quan trọng, chẳng phải đã nói sẽ báo cho tôi sao? Cô không thể nói mà không giữ lời."
Tiểu Đào lạnh lùng: "Tôi chỉ nói có tiến triển sẽ thông báo, chứ không phải từng bước đều phải báo, như vậy hiệu suất phá án sẽ rất thấp."
Thư ký không nhún nhường nói: "Có phải con gái thị trưởng ở đây không? Xin cho tôi vào cùng các người, nếu không thị trưởng không yên tâm."
Tiểu Đào phái hai cảnh sát, nói: "Trông chừng anh ta, không được để anh ta vào!"
Mọi người xoay người rời đi, tên thư ký vẫn còn kêu gào, Tiểu Đào bực mình mắng: "Phiền chết đi được!"
Tôi nói: "Anh vừa phát hiện một vật khả nghi trong kia, bật đèn lên đi!"
Một cảnh sát nhận lệnh đi tìm cầu giao, lát sau toàn xưởng sáng lên, mọi người đi tới chỗ vật kia, tôi kéo tấm vải che xuống, ai cũng cả kinh. Đó là một đồ vật giống máy chơi game, có bốn cạnh, được che bởi tấm kính. Băng Tâm nói: "Cái này muội được nhìn thấy rồi, là một cái máy thổi trứng, bỏ đồng xu vào, lắc một cái sẽ có trứng thổi từ những lỗ này ra."
Nhìn cái lồng pha lê trống rỗng, tôi nói: "Xem ra Thợ Đồng Hồ đã chế lại nó."
Trên bảng điều khiển có một nút xoay, vẽ hai đầu mũi tên, mỗi bên dán một bức ảnh hai cô gái kia. Bức bên phải cô gái nhìn rất giống Lý Tấn Phong, chắc chắn đây là cô con gái mà ông ta vấ vả tìm kiếm.
Cái máy này xuất hiện ở đây chứng tỏ manh mối trong cuốn băng là hắn cố ý để lại, Thợ Đồng Hồ quả thật đang bắt tôi phải lựa chọn, cứu con gái thị trưởng hay cứu con gái Lý Tấn Phong.
Tôi thở dài: "Đối phương muốn chúng ta nhận ra một thực tế tàn khốc, là nhân mạng không đồng giá. Cho nên hắn muốn ép ta lựa chọn con gái thị trưởng.
Băng Tâm kinh ngạc nhìn tôi: "Huynh sẽ không làm chuyện đó chứ?"
Tôi lắc đầu: "Lựa chọn này quả thực ra không làm được, lựa chọn một người tức là gián tiếp giết một người khác. Tiểu Đào, có thể tìm một người am hiểu máy móc tới không, để xem cấu tạo của cái máy này."
Tôi muốn trước tiên biết rõ tác dụng của cái máy này, nếu biết rõ thì có khả năng sẽ đồng thời cứu được cả hai cô bé.
Thực ra trong lòng tôi sớm đã quyết, phải đồng thời cứu cả hai cô bé, cho dù có khả năng thất bại, cũng phải cứu!
Đúng lúc này một người đột nhiên xông tới, xô cả tôi và Tiểu Đào ra, vọt đến trước cái máy, xoay nút. Tất cả mọi người đều ngớ ra, hành động này chính là của tay thư ký.
Cái máy như bị khởi động cơ quan nào đó, phát ra tiếng lạch cạch.
"Khốn kiếp, anh làm cái gì vậy?" Tiểu Đào mắng. Thư ký mặt đỏ bừng, hiển nhiên là chạy hồng hộc vào đây, hắn thở gấp, nói: "Tôi...tôi biết các người đang do dự, tôi lựa chọn thay các người."
"Anh vừa giết người đấy, biết không?" Tiểu Đào cắn răng nói.
Tay thư ký cao giọng: "Người cũng không phải do tôi giết, các người đi mà tìm hung thủ tính sổ! Chẳng lẽ các người định bất động trơ mắt nhìn hai cô gái bị giết. Tôi thay các người ít nhất cứu một đứa, các người là đồ giả nhân giả nghĩa."
"Nói lại thử xem?" Tiểu Đào giận đến mức cho tay vào báng súng. Lúc này một lỗ của cái máy thổi trứng bắn ra một quả bóng màu đen. Cùng lúc đó, trong lồng pha lê bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực, không ngừng bốc khói ra các khe hở.
Băng Tâm vội chụp quả bóng lên, nói: "Tống Dương ca ca, trên bóng có một địa chỉ."
Thì ra là như vậy, hai cô bé bị nhốt hai nơi khác nhau, chúng tôi chỉ có thể có một địa chỉ.
Băng Tâm chợt kêu lên thất thanh, thì ra tay thư ký đã giật quả bóng trong tay con bé, nhìn lướt qua, cười lạnh: "Tôi không hy vọng vào cảnh sát các người nữa rồi, các người chẳng làm được gì cả, tự chúng tôi sẽ đi cứu con gái thị trưởng." Dứt lời, hắn xông ra ngoài.