Âm Phủ Thần Thám

Chương 638: Tuyệt học Tống gia: Mặc chấp hiển tự

Chương 638: Tuyệt học Tống gia: Mặc chấp hiển tự


Một cảnh sát đi lấy bình cứu hỏa, tôi vội lớn tiếng ngăn cản: "Đừng dập lửa, cứ để nó cháy hết từ từ!"
Không ít người nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, tôi không muốn giải thích nhiều, bảo cảnh sát đi lấy giùm mình một chai dầu oliu, một con mực và một cái thùng. Tiểu Đào hỏi: "Anh định dùng chiêu đó?"
Tôi gật đầu, một quả bóng có ghi địa chỉ khác chắc vẫn còn trong máy thổi trứng, tôi muốn thử xem có thể dùng mực khiến nó hiển thị không. Vì để giữ độ nguyên vẹn của đống tro, tuyệt đối không được dập lửa, một chút xíu áp lực bên ngoài cũng không thể có. Tôi quan sát bốn phía, cũng may cửa sổ ở khá cao, không có gió thổi vào.
Tiểu Đào hỏi Băng Tâm: "Vừa rồi cô có thấy địa chỉ không?"
Băng Tâm áy náy nói: "Muội chỉ kịp thấy đường Tân gì đó."
"Làm sao mà ngờ được sự việc lại trở nên loạn thế này!" Tiểu Đào lấy điện thoại ra, gọi cho thư ký thị trưởng, muốn gọi hắn quay lại. Nhưng đương nhiên tay thư ký đã tắt máy.
Chờ lửa tắt mất gần 20 phút, trong thời gian này Lão Yêu gọi điện cho tôi: "Tiểu Tống Tống, vừa rồi bên ngoài thị cục xảy ra vụ nổ."
"Thì sao?" Tôi hỏi.
"Ta thấy Trịnh đội mang về mảnh vụn trong quả bom, có cái thiết bị thu sóng giống với cái lúc trước, ta báo cho ngươi một tiếng." Lão Yêu giải thích.
"Còn chưa phát hiện ra nó có tác dụng gì sao?" Tôi vội hỏi.
"Cho xin, ta cũng đâu phải chuyên về phần cứng. Có thể giao cho ta nhiệm vụ nào liên quan đến chuyên môn hơn không." Nói xong Lão Yêu cúp máy.
Mặc dù bom trong quán ăn là bom hẹn giờ, nhưng một quả bom thường có hai hệ thống kích nổ, phát hiện này chứng minh vụ nổ đúng là do thủ hạ của Cảnh Vương Gia sắp xếp.
Cuối cùng thì lửa cũng tắt, cảnh sát viên được phái đi mua đồ cũng đã về, tôi bảo Băng Tâm trộn mực với dầu oliu thành hỗn hợp, tiếp đó cẩn thận bóc lớp vỏ máy thổi trứng ra, mỗi động tác đều tỉ mỉ, rất sợ gây ra va chạm khiến kết cấu bị vỡ.
Loại công việc này rất tốn sức, Tiểu Đào nhắc tôi: "Tống Dương, anh tranh thủ thời gian một chút, từ lúc tìm được cuốn băng đến giờ đã hơn 10 tiếng rồi, thời gian cứu hai cô bé đang ngày càng ít."
"Anh biết!"
Tôi bóc từng lớp từng lớp, phía dưới xuất hiện một đường ống bằng kim loại không bị cháy, tôi ngồi xổm xuống ghé mắt nhìn, chợt vui mừng quá đỗi. Một quả bóng bị cháy đen bên trong, nhưng khá nguyên vẹn, giờ phút này tâm trạng tôi không khác nào nhà khảo cổ phát hiện hóa thạch khủng long.
Đeo găng tay vào, tôi dùng cái nhíp nhẹ nhàng gắp nó ra, cẩn hận đặt trên tay. Quả bóng đã bị cháy sạch, không còn chỗ nào nguyên bản, cảm giác rất nhẹ, chỉ một hơi thở mạnh sẽ vỡ ra.
Băng Tâm định đổ hỗn hợp dầu ôliu lên trên thì tôi nói: "Đừng, dùng cái gì mềm mại bôi từ từ thôi."
"Cái gì mềm mại...Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ có mang bông trang điểm không?" Băng Tâm bỗng hỏi.
"Ta chưa bao giờ dùng." Tiểu Đào đáp.
"Không được, cái đó vẫn quá nặng, cần phải nhẹ hơn nữa, tốt nhất là tơ lụa." Tôi nói.
"Em có cái khăn tay." Vừa nói Tiểu Đào vừa rút ra một cái khăn bằng tơ tằm.
Tôi bảo Băng Tâm thấm hỗn hợp vào cái khăn rồi thật nhẹ nhàng lau lên quả bóng, trong lòng vô cùng căng thẳng, chỉ sợ một chút động, quả bóng sẽ biến thành tro bụi.
Theo dấu khăn tay lau, một dòng chữ dần hiện ra trên quả bóng: "Tòa nhà Hoa Đỉnh." Mọi người như nhảy cẫng lên hoan hô, Tiểu Đào nói: "Chúng ta chỉ còn hơn một tiếng, mau tranh thủ cứu người!"
Vừa dứt lời thì đèn vụt tắt, cửa sổ xung quanh đồng loạt vợ vụn, tôi trông thấy một nhóm người mặc quần áo đen nhảy vào, trên tay cầm một thứ giống như lồng chim, là Huyết tích tử!
"Tổ ám sát của Cảnh Vương Gia!" Tôi lớn tiếng hét: "Mọi người đừng mất tập trung."
Đám sát thủ có tổng cộng hơn 20 người, tất cả đều đeo kính hồng ngoại, xem ra là cố ý mai phục chúng tôi. Tống Tinh Thần ra hiệu chuẩn bị ứng chiến, đối phương được huấn luyện bài bản, bắt đầu dàn ra thành một trận hình.
Trận hình tách ra hai bên, một gã đàn ông có bím tóc bước ra, lưng hùm vai gấu, rất lực lưỡng, hai huyệt thái dương nhô cao, tay xoay xoay một cái huyết tích tử màu đen
"Tối như vậy mà cũng nhìn được bọn ta, động u chi đồng của Tống Gia quả nhiên danh bất hư truyền!" Gã đàn ông cười nham nhở.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Tôi hỏi.
"Các ngươi là người sắp chết, cho các ngươi biết cũng không sao. Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Ta là truyền nhân Binh Môn đời thứ 97, Lý Quốc Thái. Lấy đầu chúng, báo thù cho con gái ta!"
Hắn ra lệnh một tiếng, đám sát thủ lả tả vung huyết tích tử lên, giống như vô số UFO bay về phía chúng tôi. Tôi hô to: "Lui về phía sau, đừng nổ súng!"
Lúc này không gian tối đen, nổ súng không những chẳng chính xác, mà con dễ gây tổn thương cho người của mình. Tống Tinh Thần lao ra với tốc độ cực nhanh, phi vỏ đao về một tên, trận hình liền xuất hiện một lỗ hổng. Hắn vọt vào lỗ hổng đó, chém trái chém phải, chớp mắt giết hai tên sát thủ.
Đại trận lập tức có biến hóa, huyết tích tử bay loạn đầy trời phong tỏa đường lui của Tinh Thần, vây hắn vào giữa. Tống Tinh Thần cứ lao về hướng nào để phá vòng vây thì trận hình di chuyển theo hướng đó, chẳng thể đụng vào chỉ một tên, như bị giam trong lồng sât vậy.
Lý Quốc Thái lộ vẻ đắc ý cười lạnh. Trận hình này tuyệt đối không đơn giản, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tống Tinh Thần sẽ gặp bất trắc. Mà một khi hắn ngã xuống, tất cả những người ở đây sẽ trở thành gà con mặc cho người ta chém giết. Tôi lau mồ hôi trán, nói với Tiểu Đào: "Đưa súng cho anh! Em mau gọi điện cho Vương thúc, bảo ông ấy và Lý Tấn Phong đi cứu cô bé."
"Đây!" Tiểu Đào nhét súng vào tay tôi: "Anh phải thật cẩn thẩn đấy."
Tôi nhắm ngay một tên sát thủ, bóp cò, hắn lập tức hét thảm, ngã ra đất. Tiếng súng cũng thu hút sự chú ý của những sát thủ khác, lúc này liền có mấy cái huyết tích tử phóng tới đầu tôi. Tống Tinh Thần hét lên: "Tiểu thiếu gia, đừng tới đây!"
"Lo thân mình trước đi!" Lý Quốc Thái rút một cái cờ kim long trong ngực ra, vung trái phải, quát: "Chính Lam Chính Hồng, hai kỳ tách ra."
Trận hình giống như một tế bào chia đôi, tách thành hai trận nhỏ, một cái bao vây Tinh Thần, một cái bao vây lấy tôi. Tống Tinh Thần bạo hống một tiếng, muốn xông qua cứu tôi lại bị sát thủ vây đến sít sao.
Tôi giơ súng lên, đám sát thủ lập tức di chuyển sang hai bên, cứ như mị ảnh. Tôi bắn bừa mấy viên, vừa rồi chỉ là xuất kỳ bất ý mới bắn chết một tên, giờ thì chẳng thể bắn trúng viên nào. Trong tình thế nguy cấp này, tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi to lớn cùng với sự bất lực. Một tiếng kêu thảm vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy tay trái của Tống Tinh Thần bị một huyết tích tử chụp vào, máu chảy ròng ròng xuống cổ tay.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất