Chương 636: Vụ án đánh bom
Vương Nguyên Thạch nói: "Để ta đi tìm Lý Tấn Phong về..."
Tiểu Đào gật đầu: "Được, giữ ông ta cẩn thận, đừng để ông ta làm chuyện gì ngu xuẩn."
Sau khi Vương thúc đi, tôi vỗ vai Tiểu Đào: "Chúng ta phân tích những gì có trong cuốn băng đi."
Tôi sang phòng kỹ thuật, bảo nhân viên chuyển đoạn băng sang kỹ thuật số, rồi phân tách tần số âm thanh, sau đó nghe đi nghe lại.
Nghe mấy lần, tôi nói ra một ý nghĩ: "Theo cách hai cô bé kêu cứu, hình như họ không ở cùng nhau, đoạn ghi âm này hẳn là ghi lần lượt."
Băng Tâm nói: "Vậy có phải nếu chúng ta tìm được một trong hai, cô bé còn lại sẽ bị giết chết?"
Tôi gật đầu: "Rất có thể."
Nghe đi nghe lại cũng không thể tìm ra nhiều manh mối hơn, tin tức mà thu âm cung cấp ít hơn nhiều so với video. Mọi người đều sốt ruột, Tiểu Đào sai người đi mua ít đồ ngọt, ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng khá hơn.
3h chiều, một cảnh sát tổ kỹ thuật xông tới: "Đã phân tích được tần số âm thanh."
"Chiếu lên xem nào!" Tiểu Đào nói.
Anh ta mang laptop tới, chiếu lên màn chiếu, tần số âm thanh được biểu diễn bằng những sóng nhọn. Nhân viên kỹ thuật chỉ một điểm, nói: "Chỗ này có dấu vết chỉnh sửa rõ ràng."
Vừa nói anh ta vừa mở đoạn này, quả nhiên giọng kêu cứu của hai cô bé là được ghép lại, cả hai không ở cùng nhau. Trong đoạn kêu cứu của con gái thị trưởng, có thể nghe thấy một ít tiếng xe hơi, còn có một đoạn tần số thấp mà tai người không nghe được, chúng tôi đoán quanh đó khả năng có máy móc gì đó lớn.
Trong đoạn kêu cứu của con gái Lý Tấn Phong, có một tiếng nước chảy theo quy luật, hình như là nhỏ xuống mái tôn, còn có tiếng kim loại va chạm dồn dập, ngoài ra là tiếng chim, có vẻ như là chim bồ câu.
Chúng tôi giở một tấm bản đồ thành phố Phù Phong, thảo luận những nơi có xe hơi, máy móc lớn, cống thoát nước, thật nhiều vô số kể, căn bản là không có manh mối. Riêng việc nhà ai nuôi bồ câu thôi cũng phải hao phí lượng lớn sức lực, 12 tiếng căn bản là không đủ.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, rôi như muốn phát điên, Tiểu Đào đứng dậy nói: "Ra ngoài thư giãn một chút cho đầu óc thoáng lên."
Tôi lắc đầu: "Hay bọn em cứ đi ăn đi, anh muốn yên tĩnh một mình."
Tiểu Đào nói: "Thế để em mua về cho anh."
Sau khi tất cả đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại tôi với Tinh Thần. Tôi tháo tấm bản đồ lớn treo trên tường xuống, dùng bút đánh dấu mấy nơi, sau đó hẹn giờ điện thoại, rồi móc chai nhập mộng tán ra.
Tống Tinh Thần cau mày: "Tiểu thiếu gia định sử dụng diễn hung thuật? Chi tiết vụ án không đầy đủ, e rằng không có kết quả."
Tôi bất đắc dĩ nói: "Ta biết là không có kết quả, nhưng trước mắt đành thử xem sao."
Tinh Thần nhắc nhở: "Đừng nôn nóng quá."
Tôi mở đoạn ghi âm trên máy tính, hít một hơi nhập mộng tán. Ảo giác bắt đầu dâng lên, tiếng cô gái kêu cứu như sát bên tai: "Cứu mạng, mau cứu mạng. Có ai không?"
Tôi mơ hồ nhìn thấy một cô bé thương tích đầy mình bị treo trong phòng, đây là một tòa nhà cũ kỹ, xa xa có thể trông thấy đường cái. Hình ảnh có vẻ chân thực, nhưng nhìn kỹ thì lại rất mơ hồ.
Ngay sau đó là đoạn âm thanh tiếp theo: "Ai mau tới cứu tôi, van ông thả tôi xuống!"
Tôi phảng phất trông thấy một cô bé nhợt nhạt bị treo trong một tầng lầu tăm tối, ngoài cửa sổ có chim bồ câu bay qua, một đường ống thoát nước không ngừng rỉ vào mái tôn...
"Tỉnh lại! Mau tỉnh lại!" Tống Tinh Thần vỗ dồn dập vào má, lôi tôi từ ảo giác trở lại. Tôi cảm thấy lộn ruột, nôn ọe mấy cái, Tinh Thần cảnh cáo: "Ngươi hít nhiều quá, tác dụng phụ của mê dược này rất lớn...ngươi có thấy gì không?"
Nhập mộng tán có tính ám thị rất mãnh liệt, tôi không thể xác định những gì mình thấy có chân thực hay không. Tin tức mà đoạn thu âm cung cấp quả thực quá ít, căn bản là không có chỗ hạ thủ.
Tôi đột nhiên nghĩ, liệu chỗ khác có ấn chứa thông tin không? Liền ngồi xuống máy tính, nghe đoạn băng từ lúc bắt đầu. Tác dụng của nhập mộng tán vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn, những âm thanh kia tiến vào não bộ, sẽ xuất hiện hình ảnh, nhưng đều rất rời rạc, căn bản không sắp xếp được.
Rất nhanh thì đã nghe hết đoạn băng, tôi hơi nhức đầu, chẳng có manh mối gì cả. Tôi định nghe lại, lúc tua thì phát hiện cả đoạn thu âm chỉ có 10 phút.
Chưa sử dụng băng từ bao giờ, không biết thời gian một cuốn băng là bao nhiêu, liền hỏi Tinh Thần, hắn đáp: "Tất cả băng từ đều là khoảng nửa tiếng."
Tôi lập tức đứng dậy, chạy sang phòng kỹ thuật. Cuốn băng được đặt trong một máy ghi âm, tôi lấy ra quan sát kỹ, dùng tô vít cẩn thận mở nó ra, dùng động u chi đồng nghiên cứu.
Đoạn băng bên trong rất ngắn, hẳn là bị người ta cắt bớt, trên mặt dính một ít bột, giống như thạch cao hoặc vôi bột, còn có một ít gì đó dinh dính, cái này phải nhờ Băng Tâm xét nghiệm mới biết là gì.
Bỏ cuộn băng vào túi vật chứng, định gọi Băng Tân về thì đột nhiên một luồng sóng chấn động quét qua cửa sổ, khiến cả căn phòng rung chuyển. Tôi với Tinh Thần đi ra ngoài, trông thấy cách đó không xa ánh lửa ngút trời, hỏi Trịnh đội trưởng đã xảy ra chuyện gì. Anh ta nói không biết, chỗ đó vừa có tiếng nổ lớn, đã phái người tới điều tra.
Lo lắng đám Tiểu Đào gặp chuyện, tôi gọi điện cho nàng, nhưng không gọi được, cả số của Băng Tâm cũng vậy.
"Đi, tới xem một chút!"
Hai chúng tôi hỏa tốc chạy tới nơi đó, hiện trường nổ là một quán ăn, cả căn nhà sụp đổ một nửa, gạch ngói cháy đen ngổn ngang, bàn ghế vỡ vụn khắp nơi. Cảnh sát tới trước đang cứu những người bị nạn, không biết có thương vong hay không.
Tôi dùng động u chi đồng kiểm tra bốn phía, chợt nhìn thấy một mũi giầy da của nữ trong đống gạch, máu tức thì dồn lên não, nhào tới điên cuồng bới. Đó là giày của Tiểu Đào!
Hốc mắt cảm thấy cay xè, nhưng vẫn cố nén, tôi gào lên gọi cảnh sát tới trợ giúp.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một giọng nói quen thuộc cất lên, quay đầu nhìn lại, Tiểu Đào và Băng Tâm đang đứng đó, cả hai đều đầu tóc bù xù, áo sống xộc xệch, đầu trán xước xát, cứ như là vừa chui ra từ chỗ chết. Đứng cùng còn có mấy đầu bếp, một người còn bị rách một đường từ trán, máu chảy đầy mặt. Tôi để ý thấy chân phải của Tiểu Đào không mang giày.
Tôi vụt đứng dậy, nhào tới, mặc dù rất muốn ôm chầm lấy nàng, nhưng xung quanh đông người quá, liền nắm đôi tay: "Tốt quá rồi, nghĩ bọn em xảy ra chuyện, thật là sợ muốn chết!"
Băng Tâm ho một tiếng, nói: "May mà Tiểu Đào tỷ tỷ phản ứng nhanh, nếu không giờ bọn muội đã nằm trong đống gạch vụn rồi."
Tiểu Đào lạnh lùng: "Người của Cảnh Vương Gia cuối cùng đã bắt đầu xuống tay với chúng ta rồi!"